Chương trước
Chương sau
Âm thanh giòn rụm của hành động nhai ngấu nghiến đánh thức tôi sau một khoảng thời gian. Mở mắt ra, tôi thấy mình bị trói chặt vào một chiếc ghế tựa, vết thương bên dưới bụng đã được băng lại cẩn thận.

Tên sát nhân kéo một chiếc ghế đến ngồi trước mặt tôi, khuôn mặt gã vô cảm đúng nghĩa với một kẻ giết người máu lạnh.

"Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy." Gã nói. "Hiện tại tôi vẫn chưa thể giết cô ngay được, tôi cần cô để chống lại hội Dominantur. Bọn chúng muốn giết cô, thế nên tôi không thể để cho chúng có được cô."

Dominantur? Bọn chúng vẫn luôn săn lùng tôi kể từ [Mỹ phẩm kỳ dị] ư?

"Nhìn người đang bị xích ở trên tường, hẳn là cô đang nghĩ đó là một con quái vật ghê tởm?" Tên sát nhân tiếp tục nói. "Để tôi kể cho cô nghe một chuyện này... Rất lâu về trước, ở một thị trấn nhỏ, có một chàng thanh niên tên là Vỹ. Anh ta vừa mới bị đuổi việc và vẫn chưa biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu.

Trở về căn phòng trọ chật hẹp sau một ngày dài đi xin việc thất bại, Vỹ vẫn được em gái mình chào đón với một nụ cười tươi tắn trên môi. Nghĩ đến điều đó, nước mắt anh ta chỉ chực trào ra.

Em gái Vỹ năm nay mới vào cấp ba, anh ta không muốn cô phải nghỉ học. Dù phải làm cách nào, anh ta cũng quyết phải xoay sở cho con bé đến lúc tốt nghiệp.

Bố mẹ mất sớm, hai anh em Vỹ chỉ còn biết nương tựa vào nhau. Khác với đa số những cặp anh em, họ rất mực thương yêu nhau. Mỗi khi Vỹ ra ngoài kiếm tiền, Vân lại ở nhà ôn bài và làm việc nhà.

Cuộc sống của hai anh em cứ ảm đạm như thế cho đến một ngày...

Như mọi khi, Vỹ trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi trên công trường, anh ta hít vào một hơi thật sâu, và bước vào trong nhà chỉ để nhận lấy một nụ cười tươi tắn chào đón anh ta.

Thế nhưng, thứ chào đón anh ta lại không được ngọt ngào như vậy. Trước mắt Vỹ hiện ra một khung cảnh hỗn độn, mà anh ta cho rằng đây sẽ là thứ khủng khiếp nhất anh ta từng thấy trong cuộc đời. Kể cả là địa ngục máu hay quái vật biển sâu cũng không thể sánh nổi.

Vân, một trong hai người con gái mà anh ta yêu thương nhất thế gian này đang ngồi ôm đầu trong góc phòng, quần áo cô bị xé tơi tả, nhìn qua cũng đủ hiểu vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.

Vỹ bước đến bên cô em gái với một điệu bộ vô cùng bình tĩnh, nhưng thực ra sâu bên trong anh ta đã bùng nổ đến mức đánh mất đi cảm xúc.

Anh ta không hỏi cũng không hề cất tiếng, chỉ dang rộng đôi tay ôm chặt lấy cô em gái đang ngồi khóc lóc. Thế nhưng, có một đôi tay yếu ớt khẽ đẩy anh ta ra.

Lúc này, anh ta mới trông thấy rõ khuôn mặt của Vân. Tóc tai cô rối xù, ánh mắt vô cùng bấn loạn, dưới cánh mũi và khóe miệng còn có một dòng máu rỉ ra.

Vỹ vẫn chưa thể lên tiếng, anh ta sốc đến mức cả cơ thể cứ run lên từng hồi. Cả đời anh ta nỗ lực hết mình vì người khác, không lúc nào anh ta quên lời mẹ dạy sống là phải cho đi, cũng chưa từng làm phật lòng ai bao giờ.

Và rồi... anh ta đã nhận lại được những gì?

Bố anh ta mất do tai nạn giao thông, mẹ qua đời vì bệnh ung thư. Trong nhà chỉ còn lại đứa em gái vừa mới học hết cấp hai, cũng lại bị kẻ xấu hãm hại.

Vậy thì anh ta còn lại gì?

Không lâu sau khi vụ việc xảy ra hung thủ đã bị bắt, đó cũng là lúc Vỹ nhận được một cú bổ rất mạnh vào trái tim đã nguội lạnh.

Kẻ đã hại Vân không phải chỉ có một người, chúng có cả một nhóm người. Cứ nghĩ đến cảnh đám cặn bã đó thay nhau hành hạ đứa em gái bé bỏng của mình, là anh ta lại muốn giết hết tất cả bọn chúng.

Kể từ sau chuyện đó, Vân không còn tới trường nữa, tâm trí cô đã bị vỡ vụn, mặc cho ai đến khuyên bảo đi nữa cũng không ra khỏi phòng. Vỹ cũng thường xuyên say xỉn rồi nghỉ làm. Cuộc đời của hai người thực sự đã không còn có cách nào có thể cứu vãn.

Một ngày nọ, khi đang say mèm trong quán rượu, Vỹ gặp được một người phụ nữ bí ẩn. Cô ta nói rằng có thể lấy đi ký ức đau khổ của em gái anh ta, để cô ấy có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Với một điều kiện là anh ta phải gia nhập bọn họ, trở thành một hội viên của hội kín Dominantur.

Vỹ không chần chừ liền gật đầu ngay.

Mới đầu, Vỹ được các hội viên khác giao cho những nhiệm vụ kỳ lạ. Như là hái hoa cỏ lau vào nửa đêm, lấy những bó hoa đặt trên mộ, hay thậm chí là đi gặp một người phụ nữ cầm ô kỳ lạ bảy lần trong cùng một tháng.

Sau dần, số lượng các nhiệm vụ anh ta phải nhận tăng dần, mức độ kỳ quái cũng nhân lên đáng kể.



Có một nhiệm vụ kỳ quặc nhất vẫn còn khiến Vỹ nhớ mãi về sau này. Khi đó, anh ta được yêu cầu đóng vai thành một người vừa mới chuyển nhà đến vùng nôn thôn.

Ở khu đó không có quá nhiều nhà, bên cạnh căn nhà anh ta vừa chuyển tới chỉ có hai mẹ con sống cùng nhau trong một căn nhà nhỏ. Anh ta được giao nhiệm vụ theo dõi hai người họ, nhưng không được can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của họ.

Lúc đó, Vỹ đã ngoan ngoãn làm theo lời của Hội mà không biết được rằng anh ta đang phạm phải một sai lầm vô cùng lớn.

Càng về sau này, anh ta bắt đầu dần nhận ra hội Dominantur không hề bình thường chút nào, nếu không phải nói là quá đáng sợ. Dường như, bọn họ đang âm mưu một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp ở trong bóng tối.

Vỹ muốn rời khỏi chỗ này, anh ta yêu cầu Hội thực hiện lời hứa sẽ xóa đi ký ức đau khổ của Vân và Hội đã đồng ý.

Nửa đêm hôm đó, trước cổng khu trọ của Vỹ xuất hiện một người phụ nữ kỳ lạ, cô ta vận trên mình trang phục màu đen của Phương Tây thời Trung Cổ, mắt che băng đen, mặc dù ngoài trời không có hạt mưa nào nhưng cô ta vẫn mở chiếc ô cùng màu lên che.

Người phụ nữ không tiến vào trong dãy trọ, cũng không hề cử động, cô ta cứ đứng yên như pho tượng, ánh mắt hướng thẳng phòng trọ của hai anh em mà không nháy mắt.

Dù không có thần giao cách cảm hay giác quan thứ sáu, Vỹ vẫn thừa hiểu người phụ nữ kia không hề tầm thường. Cả người cô ta toát lên sự nguy hiểm mà không một loài sinh vật nào trên hành tinh có thể sánh bằng.

Cho đến tận lúc Vỹ đứng ngay trước mặt, người phụ nữ vẫn chẳng mảy may cất tiếng. Cô ta chỉ lẳng lặng đưa cho anh ta một miếng thịt nhão nhoét, rồi chỉ vào miệng, ý bảo hãy cho Vân ăn nó. Sau đó, cô ta quay người biến mất vào khoảng không đen đặc, cứ như thể cô ta chưa bao giờ ở đó.

Vỹ đã tham gia hội Dominantur đủ lâu để biết rằng những hội viên trong này thần kỳ đến mức nào, anh ta tin rằng miếng thịt này có thể giúp Vân có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nhưng chuyện khủng khiếp nhất bây giờ mới bắt đầu.

Sau khi nấu miếng thịt xong, Vỹ cho nó vào một cái bát, rồi bưng lên cho Vân ăn. Mới đầu, cô không chịu ăn vì mùi hương kinh tởm của nó, nhưng khi chứng kiến cảnh anh trai cô phải quỳ xuống để cầu xin, cô mới bịt chặt mũi, một hơi ăn sạch cái thứ được đựng trong bát...."

Kể đến đây, không hiểu vì lý do gì mà tên sát nhân đột nhiên ngừng lại, trên gương mặt lạnh tanh của hắn cuối cùng cũng lộ ra nét đau khổ cực độ, xen lẫn chút kinh hãi.

"Sau đó thì sao?" Tôi bình tĩnh hỏi.

Tên sát nhân nhìn tôi, cười khổ lắc đầu. "Kể đến đó mà cô vẫn còn chưa hiểu sao? Người em gái đáng thương trong câu chuyện vừa rồi chính là con quái vật đang bị xích ở trên tường kia đấy."

Ra vậy, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao tên sát nhân lại trông có vẻ phẫn nộ khi nhắc đến cái tên Dominantur. Tôi cũng hiểu tại sao khi đứng cạnh con quái vật gớm ghiếc nọ, mà gã lại chẳng hề mảy may ghê sợ.

Tất cả đều xuất phát từ tình thâm máu mủ.

"Kể từ ngày đó, hai anh em chúng tôi luôn chạy trốn khỏi con người, phải sống ở những nơi bẩn thỉu nhất, chật hẹp nhất chỉ để không ai phát hiện ra." Vỹ thở dài sầu não. "Cuối cùng chúng tôi đã đến nơi này, lợi dụng những câu chuyện ma đồn thổi trong căn nhà để tạo khoảng cách với tất cả mọi người."

"Cuối cùng anh vẫn đạt được mục đích của mình đó thôi, giờ đây em gái anh đã hoàn toàn quên đi những ký ức đau khổ rồi..."

"Nhưng tôi đâu có muốn mọi chuyện đi theo hướng kinh khủng thế này!?" Vỹ gào lên, khoang mắt gã ầng ậc nước. "Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu tôi đã trở thành một tên sát nhân để giữ cho em gái tôi không bị đói bụng."

"Đúng là tôi không thể hiểu được cảm giác đó, nhưng mọi chuyện cũng đều là do anh mà ra. Và anh đã lún sâu vĩnh viễn vào vũng lầy của chính mình, vào cái khoảnh khắc mà anh quyết định giết đi mạng người đầu tiên rồi."

"Tôi sẵn sàng hy sinh mọi thứ để Vân không phải chịu cơn đói bụng. Vì nếu không, nó sẽ hung hãn đến mức chính tôi cũng không thể ngăn cản nổi. Rồi đến một lúc nào đó, con người sẽ đánh hơi ra và giết nó mất thôi..."

"Vậy anh nghĩ bắt cóc và giết chết một cô bé thì sẽ không bị phát hiện à?" Tôi siết chặt nắm đấm.

Vỹ dường như không để tâm đến câu hỏi của tôi, gã đi đến bên cửa sổ, rất lâu sau mới cất tiếng: "Chỗ này không thể ở lại được rồi, sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ đánh hơi thấy nơi này thôi."

"Nói cho tôi biết tại sao anh lại giết cô bé đó và cắt nó ra như món đồ chơi?" Tôi thực sự bùng nổ sau câu hỏi ấy, cơn phẫn nộ chồng chất trong lòng như muốn phát tiết ra toàn bộ.

Vỹ hơi cúi đầu, ánh mắt gã lạnh lẽo đến thấu xương. "Cô bé đã nhìn thấy Vân, chỉ vậy thôi."

Ra vậy...



Một lý do vô cùng đơn giản đến mức tôi không thể chấp nhận nó, tuy nhiên tôi cũng chẳng thể nào căm ghét nổi hai người họ.

Người anh trai sẵn sàng hy sinh mọi thứ và cô em gái ăn thịt người. Đây sẽ mãi là một bi kịch, một bi kịch mà cho dù có cố thay đổi thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ chỉ dẫn đến một kết cục.

Chờ đã...

Đúng vào khoảnh khắc tôi nghĩ đến hai từ "anh em", tôi mới sực nhớ ra mình đã bỏ quên một thứ gì đó, một chi tiết vô cùng quan trọng.

"Đứa con trai đi theo cô bé này đâu rồi? Anh chưa giết nó đúng không?"

Vỹ chợt quay lại nhìn tôi, anh ta hỏi bằng một giọng ngạc nhiên: "Đứa con trai nào? Chỉ có duy nhất cô bé này đi lên tầng hai thôi."

Thì ra là vậy. Thảo nào tôi đã thấy có gì đó không đúng. Ngay từ đầu, Phúc là người kể cho tôi nghe chuyện về căn nhà hoang, cũng là kẻ đã đưa cho tôi những manh mối, từng bước dẫn dắt tôi tới nơi này.

Nhưng tôi vẫn chưa hiểu mục đích của Phúc là gì, vì hắn là một Mystic sao?

Đúng lúc này, sau lưng tôi vang lên một giọng nói của trẻ con: "Vỹ à, anh làm tôi thất vọng quá đấy. Tại sao chỉ có một đứa con gái bình thường mà cũng không giết nổi nó vậy? Cứ việc chặt nó ra thành nhiều mảnh rồi ném cho con quái vật kia ăn là xong."

Tôi không thể quay đầu nhìn vì đang bị trói, nhưng tôi có thể dễ dàng nhận ra giọng nói này. Kẻ đang ở sau lưng tôi không ai khác chính là Phúc, có điều thân phận đã hoàn toàn thay đổi.

"Mày là ai?" Vỹ hướng ánh mắt về phía cửa, giọng gã bất chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo: "Không, mày là thứ gì?"

"Nếu anh không rời khỏi Hội thì có thể nói chúng ta chung một thuyền." Người đang nói lúc này đã đi đến trước mặt tôi. "Tuy nhiên, anh giờ là vật lợi dụng."

Tôi vẫn im lặng nãy giờ vì vẫn chưa hiểu đang thực sự xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ đoán được rằng "Phúc" là một hội viên của Dominantur, qua câu nói của hắn.

"Phúc" mỉm cười nhìn tôi, rồi hắn chậm rãi bước tới chỗ con quái vật. Không đợi hắn đi thêm bước nữa, Vỹ liền gào lên: "Đừng có lại gần em gái tao!"

"Nếu không thì sao? Anh sẽ giết tôi bằng con dao đang giấu trong túi quần à?"

Tôi ngạc nhiên nhìn sang Vỹ, nhưng gương mặt của gã lúc này trông còn kinh ngạc hơn cả tôi. Biểu cảm như vậy thì hẳn là "Phúc" đã nói trúng rồi.

"Hãy cứ yên tâm và cất con dao đi, vì tôi có thể đảm bảo sẽ cho mọi người tan biến vào hư không trong nháy mắt." Bằng một giọng nói trẻ con, chẳng ai lại tin hắn thực sự có khả năng ấy.

Nhưng với những gì tôi đang thấy trước mặt, dám chắc cũng sẽ chẳng người nào có thể đảm bảo điều đó sẽ không xảy ra.

Kẻ mang trên mình hình hài của trẻ con đang lơ lửng trên không trung, cặp kính hắn vẫn hay đeo thường ngày đã rơi xuống đất vỡ tan, giờ đây sâu trong đáy mắt hắn chỉ còn trơ trọi một màu đen đặc. Dường như, toàn bộ hệ thống mạch máu đang đua nhau nổi lên khắp nơi trên cơ thể hắn.

"Phúc" há miệng, cái lưỡi dài của hắn buông thõng xuống tận cổ họng. Tôi có thể nhìn rõ trên đó có xăm một hình bát giác được khắc họa theo lối vô cùng kỳ dị.

Toàn bộ đồ đạc trong căn phòng lúc này đã bị nâng lên khỏi mặt đất, bay lơ lửng trên không trung. Và nếu không để ý kỹ, tôi sẽ không thể nhận ra chúng đang cùng với căn phòng từ từ phân rã thành cát bụi.

Tôi gần như không để ý đến Vỹ đang cố gắng cắt dây trói cho tôi, vì quá mải chú tâm vào cảnh tượng khủng khiếp trước mặt. Một lớp màn đen dày đặc bất chợt từ đâu xuất hiện, tạo ra một vòng tròn bao bọc lấy kẻ đứng trong giữa tâm chấn.

"Cô phải sống, vì những con quỷ của Dominantur không muốn vậy." Vỹ nắm chặt một bên vai tôi lúc nói ra câu ấy, gã nhìn tôi bằng một ánh mắt hy vọng và khẩn thiết.

Ngay khi cánh tay của Vỹ rời khỏi bả vai tôi, gã quay người lại, không một chút do dự lao thẳng vào tâm chấn và xuyên qua nó. Qua ánh đèn trần chập chờn, tôi thấy một cái bóng đen đang vội ôm lấy một cái bóng đen to lớn khác.

Một dòng nước mắt chợt lăn dài trên má tôi, tôi không biết mình khóc vì điều gì.

Chỉ biết rằng, khi tâm chấn lan rộng ra và nổ tung, cả cơ thể tôi liền chìm vào trong một không gian tối đen. Tôi có thể cảm nhận rõ các đầu ngón tay và ngón chân đang nhanh chóng bị tan rã, vài tích tắc sau đó tôi ngay lập tức mất đi thị giác, tiếng tim đập trong lồng ngực cũng đã ngưng hẳn.

Tôi nhận ra mình đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.