Tiêu Nam Chúc có ý hồi sinh từng ngày lễ truyền thống đã sớm biến mất, nhưng có lẽ vì họ đã quên hết những chuyện trong quá khứ thật, nên những lịch thần hiện giờ đa phần chưởng quản những ngày bình thường đều không còn quá nhiệt tình đối với việc ấy. Trong bọn họ có người như Thiên Huống, về cơ bản ngay cả nhắc cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện quá khứ, mà có những người lại giống Thượng Tỵ, dù Tiêu Nam Chúc có cố gắng thuyết phục thế nào thì trước sau vẫn giữ dáng vẻ nơm nớp lo sợ, tự ti khiếp đảm.
"Không phải tôi nói với cậu rồi sao, việc này lại chả phiền phức, mấu chốt là chính cậu tự nguyện. Cậu là Tết Thượng Tỵ, Tết con người, sinh nhật Tây Vương Mẫu, lòng cầu tiến của cậu đâu? Niềm vinh dự tập thể của cậu đâu? Cậu chưa từng nghĩ mình có thể tiến bộ chút hả? Cậu Sơ Tam? Hửm?"
Vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn thanh niên sắc mặt trướng đỏ ngồi ở ghế phó lái, Tiêu Nam Chúc cảm thấy bó tay thật sự, dẫu sao mặc cho ai gặp phải một tên mềm oặt không dính nổi lên tường như này thì cũng đều nổi đóa cả thôi. Mà bị Tiêu Nam Chúc quát hung dữ thế kia, Sơ Tam lập tức cúi đầu không nói tiếng nào cũng không nhịn được run môi cầm cập, hồi lâu sau mới có chút uất ức mở miệng.
"Từ lúc ra đời ta đã là Sơ Tam... chuyện trước kia thật sự không nhớ gì hết, lịch sư ngài đừng làm khó ta nữa mà... Ngày cả một con tai họa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-bi-mat-ve-chu-nghia-duy-vat-khong-khoa-hoc/1065049/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.