Nhờ phúc của Tuế Tuế Bình An, những tài sản và văn vật chôn giấu trong địa cung đến nay chưa được khai quật cuối cùng cũng được phát hiện, bởi vì môi trường bên trong vẫn luôn rất tốt, mà cũng chẳng có bất kỳ khí thể có hại nào sinh thành, thế nên việc điều tra và kiểm kê sau đó hầu như cũng không xảy ra khó khăn gì. Sau khi chuyên gia bên phía viện bảo tàng nhận được tin tức thì cấp tốc đóng viện rồi tiến vào trong đó, La Gia nhận được tin này trước nhất cũng mừng rỡ như điên, mà trước khi hừng đông, Tiêu Nam Chúc cực khổ cả đêm mới lấy đi long cốt chỉ còn mỗi bộ xương và da cùng với chiếc hộp gỗ đào dưới thân Hắc Long. Kể ra thì mấy thứ này cũng được xem là văn vật, theo lý mà nói thì Tiêu Nam Chúc không nên lấy đi, nhưng để thi thể Hắc Long lại cho phía chính phủ phát hiện hiển nhiên cũng không phải chuyện tốt, cho nên vì để không gặp rắc rối sau này, anh chỉ có thể tự mình tốn không ít công phu mới thu dọn xong bộ hài cốt cực đại trong đống vàng kia một cách sạch sẽ. Có điều rồng vốn là một loại tồn tại không kém gì thần linh, cho dù hiện giờ đã lìa đời, nhưng sừng rồng, da rồng trên người nó vẫn đều là bảo vật vô giá. Bởi vì là đồ đằng trong tín ngưỡng của dân tộc Hoa Hạ, nên thực ra loài rồng đại diện cho rất nhiều ý nghĩa ở cấp độ sâu về phúc trạch và cát tường trong văn hóa truyền thống. Thời khắc này Tiêu Nam Chúc cũng không nghĩ quá nhiều, anh chỉ bảo Hoa Triêu mang toàn bộ long cốt về trong niên lịch trước khi tan làm, sau đó sẽ lên kế hoạch khác. Về phần chiếc hộp gỗ đào bị anh phát hiện ngoài ý muốn kia, kỳ thực Tiêu Nam Chúc cũng không mấy chắc chắn đây là đồ vật của triều đại nào. Nhìn mức độ mục nát của chiếc hộp, hình như cách thời điểm hiện tại cũng không phải gần, quyển sách cũ bên trong có vẻ đang trên đà phong hóa nên Tiêu Nam Chúc cũng không dám lấy tay đụng bậy. Có điều nếu hộp gỗ đào kia đã có thể được Hắc Long trông giữ, vậy thì chắc chắn bản thân nó cũng trân quý vô cùng. Nhưng bức họa này một không có chữ ký hai chẳng có niên đại cụ thể, thế nên hoàn toàn không có cách nào suy đoán được năm cụ thể. Có điều thứ có thể xác định được là, thần minh diệt ma bên trong bức họa chắc chắn là Trừ Tịch hôm kia còn ngủ chung một ổ chăn với anh. Thời điểm tận mắt trông thấy bức Trừ Tịch diệt ma đồ xuất hiện trong địa cung tiền triều cất giấu vô số bảo vật này, xuất phát từ một chút tư tâm, cuối cùng Tiêu Nam Chúc vẫn nhịn không được mà lấy nó đi. Họa sĩ thời cổ vẽ tranh nếu không phải hoa cỏ sâu cá chim muông, chân dung nhân vật thì phần lớn là tranh mỹ nữ, chân dung đế vương và các loại truyền thuyết thần thoại. Cũng như tranh được cất giấu nhiều nhất trong viện bảo tàng thành phố B chính là chân dung của đế vương và phi tần qua các triều đại, những bức họa này đều do họa sĩ cung đình vẽ nên, thế nên mặc dù có chút hư hao trong thời kỳ chiến tranh, nhưng đại đa số đến nay vẫn được bảo tồn hoàn hảo trong các viện bảo tàng lớn nhằm tạo điều kiện cho người đời sau nghiên cứu. Bây giờ bức họa miêu tả Trừ Tịch diệt ma đêm tháng Giêng xuất hiện trong địa cung, từ phương diện nào đó lại có vẻ hơi kỳ quái. Dẫu sao trừ phi là bảo vật trân quý đến mức hoàn toàn không muốn để người khác cuỗm mất, nếu không các cung nhân tiền triều cũng chẳng cần phải để Hắc Long đích thân trông giữ bức họa cùng với chiếc hộp này mới yên tâm. Hơn nữa trong nháy mắt nhìn thấy bức họa nọ, Tiêu Nam Chúc cũng nhận ra mấy con chữ nhỏ trên đó căn bản không thuộc về hệ thống văn tự truyền thống. Khi anh đưa bức họa cho Hoa Triêu xem, vẻ mặt y vô cùng nghi hoặc, trực tiếp lắc đầu trả lời. "Mấy chữ này ta không biết... Lịch sư, ngài biết hả? Người trong tranh không phải là Trừ Tịch sao? Sao lại có dáng vẻ này nhỉ... Ồ, chắc không phải là fan cuồng của hắn ở triều đại nào vẽ cho hắn đấy chứ, cũng đẹp phết nha..." Lời thì thầm của Hoa Triêu khiến Tiêu Nam Chúc sa mạc lời, anh cũng chẳng hiểu sao mình có thể biết được những chữ này, thế nên tức thì không biết giải thích ra sao. Có điều chuyện một cổ nhân đã chết lén vẽ hình Trừ Tịch rồi còn giấu nó trong cái hầm nát này vẫn khiến Tiêu Nam Chúc thấy hơi cụt hứng. Mà đối với thứ này, cuối cùng Tiêu Nam Chúc vẫn nhịn không được tìm đến La Gia đã làm việc ở viện bảo tàng thành phố B trường kỳ dài hạn kia xin chút cố vấn trước khi rời đi. Nhờ chuyện bất ngờ phát hiện địa cung lần này, La Gia hiển nhiên đã phục Tiêu Nam Chúc sát đất. Dẫu sao vào vài chục năm trước, các nhà nghiên cứu thuộc thế hệ ông nội của ông đã từng đi khắp Trung Quốc tìm kiếm địa cung cuối cùng của tiền triều, giờ đây lại có thể bị Tiêu Nam Chúc tìm ra ngay tại dưới viện bảo tàng mỗi ngày kẻ đến người đi này, mọi người đều cảm thấy dở khóc dở cười, đồng thời cũng cảm khái trong lòng không thôi. Những văn vật bị cướp mất trong thời kỳ chiến tranh đến nay vẫn chưa tìm về được, trong lòng của rất nhiều chuyên gia làm bên nghiên cứu đều vừa chua xót vừa cáu giận, nhưng trước sau vẫn không thể làm gì. Lịch sử bị áp bức và lăng nhục trong quá khứ không cách nào thay đổi, song, công việc liên quan đến khôi phục văn vật quý giá vẫn luôn được tiến hành. Hiện giờ có được niềm vui bất ngờ này, chắc chắn sẽ giúp ích cực lớn cho rất nhiều công trình nghiên cứu về mặt văn hóa lịch sử sau này. Mà đối với chuyện này, Tiêu Nam Chúc lại từ chối cho ý kiến trước ngàn lời cảm tạ của La Gia, anh chỉ ngậm điếu thuốc tỏ vẻ thờ ơ, cười cười nói. "Cũng đừng đặc biệt mở đại hội biểu dương để khen ngợi tôi, lời khen của các lão giáo sư tôi nhận không nổi đâu. Người ta phát hiện hoàng lăng trong giếng nước nhà mình, nhà nước mới thưởng cho 50 tệ, các anh có thể thanh toán thù lao nên lấy cho tôi là tôi đã vừa lòng hả dạ lắm rồi... Có điều lão La nè, anh làm nghề này chắc cũng hiểu về phương diện tranh chữ chứ hả, tôi hỏi anh này, nghe nói có một bức họa tên Trừ Tịch diệt ma đồ à? Đây là của họa sĩ nào trong lịch sử vẽ thế?" Tiêu Nam Chúc không nhịn được hỏi một câu như thế, khẩu khí nghe vào rất tùy ý, nhất thời La Gia cũng không xem là chuyện gì to tát, ông hiển nhiên không biết Tiêu Nam Chúc hỏi vậy là có nguyên nhân, hơn nữa bản thân ông cũng chỉ nghiên cứu về phương diện đồ vật. Cho nên sau khi nhíu mày chăm chú suy nghĩ một hồi, thần sắc của nam nhân lúc bấy giờ đang đứng hút thuốc trước mặt Tiêu Nam Chúc trở nên mờ mịt, lắc lắc đầu nói. "Tôi thật sự chưa từng nghe nói đến bức họa này, có điều nghe vào chắc là giống các loại tranh thần thoại truyền thuyết đồ hả? Hệ thống thần thoại của nước ta phân ra rất nhiều, ngoại trừ hai giáo Phật, Đạo, thì những cái rải rác vụn vặt ra đời sớm hơn một chút đều chẳng được ghi chép kỹ càng gì cả... Trừ Tịch hả? Đây là ngày tháng hay là tên người thế... Có điều tôi có một người bạn làm nghiên cứu về phương diện tranh chữ này này, hay là để tôi để ý giùm cho, đến lúc hỏi được rồi sẽ nói cho ngài biết..." Câu trả lời của La Gia làm Tiêu Nam Chúc nhướng mày, bây giờ anh đã xác định mình đang cầm đồ có lai lịch bất thường, cho nên lập tức không còn tiếp tục chủ đề này nữa. Có điều nếu như đã là đối tượng được vẽ xuống, không chừng Trừ Tịch có thể cho anh một đáp án. Mà vì để cho La Gia có thể có sự nhận biết đại khái, Tiêu Nam Chúc ngẫm nghĩ một hồi rồi vung bút viết vẽ bừa bãi cho ông hình dạng đại khái của bức tranh cuộn và vài thể chữ xa lạ anh cũng chẳng biết sao mình có thể biết được. Nhưng kỹ năng vẽ vời của Tiêu Nam Chúc đã sớm được thể hiện trong sự kiện truy tra họa sát thân đợt trước, thế nên cho dù anh có nghiêm túc khoa tay múa chân nửa ngày thì La Gia vẫn dở khóc dở cười khi nhận được bức graffiti như quỷ vẽ bùa kia. Mà Tiêu Nam Chúc đối với lần mất mặt xấu hổ hiếm thấy này chỉ có thể lúng túng phất tay, nói. "Cứ tìm thử đi, có tin tức mời anh ăn cơm, mấy chữ này tôi cũng không chắc là có ý gì, nhưng mà nếu có thể tra được là của triều đại nào là được rồi..." Nói xong, Tiêu Nam Chúc thuận lợi kết thúc chuyện của Tuế Tuế Bình An bèn cáo biệt La Gia trở về. Trương Thỉ đúng lúc bàn việc làm ăn ở thành phố B ngay hôm đó, lúc về được dịp chở Tiêu Nam Chúc một đoạn đường. Thằng cha này hai tháng nay đều dựa vào một loạt lịch trình thường nhật hoàn mỹ để ra ngoài đàm phán mà Tiêu Nam Chúc lập ra nên càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Lạn đào hoa(1) ít đi, tiền tài vào cửa nhiều hơn, không gây sự, không tìm chết, không vi pháp loạn kỷ (trái pháp luật loạn kỷ cương),nói chung là gặt hái vận may nhiều miễn bàn. Cho nên Trương Thỉ đạt được lợi ích tất nhiên sẽ sẵn lòng xem đại ân nhân Tiêu Nam Chúc này là anh em tốt mà đối đãi, mặc kệ có yêu cầu gì cũng đều dễ dàng thương lượng. Tiêu Nam Chúc hiển nhiên vô cùng nắm rõ tâm lý này của Trương Thỉ, có điều mặc dù là giao tình gắn bó lợi ích, nhưng anh thật sự rất thích tính cách sảng khoái của Trương Thỉ. Giao tình giữa đàn ông luôn thể hiện trên phương diện ăn uống chơi bời nhiều hơn, nhưng nếu thật sự đã trở thành bạn bè, thì rất nhiều chuyện cũng chẳng còn so đo như thế nữa. Giờ khắc này Tiêu Nam Chúc đang ngồi trên máy bay tư nhân của Trương Thỉ đánh bài với y, cô tiếp viên chân dài xinh xắn đang rót rượu vang cho y, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười đều hiện vẻ đoan trang tài trí và khuôn phép. Đối với việc này, ngài Tiêu Nam Chúc chỉ chuộng nam nhân tất nhiên chỉ nhìn chằm chằm vào bài poker trong tay không chớp mắt. Thấy tình hình này, Trương Thỉ lập tức cong môi nở nụ cười, sau đó sáp đến gần Tiêu Nam Chúc nói khẽ. "Lịch sư, hay là tôi giới thiệu một soái ca cho anh nhá, phó cơ trưởng đằng trước trông cũng không tệ, hay là đợi lát nữa giới thiệu cho anh..." Trương Thỉ còn chưa dứt lời Tiêu Nam Chúc đã vứt cho y một ánh mắt, tiện thể ném ra một thùng phá sảnh, bài poker trong tay anh cơ bản cũng hết rồi. Bởi vì vận bài của Tiêu Nam Chúc mãi mãi tốt đến dọa người, thế nên bất kể bài poker này đánh kiểu gì thì cuối cùng Trương Thỉ cũng phải ngoan ngoãn nhận thua, nhưng kẻ ngốc lắm tiền nhàm chán này lại cứ thích khiêu chiến độ khó cao. Mắt thấy Trương Thỉ thua đến á khẩu cạn lời lầm bầm một câu "bài này hết đánh được rồi" thì Tiêu Nam Chúc cũng không nhịn được mỉm cười, tựa lưng vào ghế sô pha, sau đó mới chậm rì rì mở miệng nói. "Cảm ơn anh nha ông chủ Trương, có điều gần đây có người bên cạnh rồi, phải cố gắng làm người, nếu không lần sau anh gặp tôi, mạng của tôi cũng mất rồi không chừng..." Lời này nói ra hiển nhiên có hơi khoa trương, có điều nhìn nét mặt của anh thì Trương Thỉ cũng biết Tiêu Nam Chúc không phải đang khách khí với mình mà là thật sự có người yêu rồi. Trương Thỉ đương nhiên bị sốc trước chuyện này, dẫu sao theo sự tiếp xúc của y và Tiêu Nam Chúc thì y luôn cảm thấy đây là một người còn biết chơi và dám chơi hơn cả y. Nghĩ vậy, Trương Thỉ không khỏi có hơi tò mò, trong lòng nghĩ xem nên là đóa hoa cao lãnh kiểu gì rù quến được Tiêu Nam Chúc. Tiêu Nam Chúc trái lại rất thẳng thắn vô tư đối với việc này, trực tiếp mở miệng nói. "Là cái người anh gặp lần trước lúc công trình xui xẻo của anh xảy ra chuyện ấy, cái người toàn thân đỏ thẫm, trông rất hung dữ..." "Đậu xanh rau má, lịch sư diễm phúc tốt diễm phúc tốt..." Vừa nghe Tiêu Nam Chúc hình dung như thế thì nhớ lại ngay, Trương Thỉ đến giờ vẫn khắc sâu ấn tượng đối với Trừ Tịch, nên nghe nói phát là khớp số liền. Đêm đó trời tối như bưng, kỳ thực y không dám nhìn kỹ hồng y nam nhân nọ, thế nhưng chỉ dựa vào vài ánh mắt cũng có thể nhớ rõ đó là một đại mỹ nhân xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi. Lúc đó y đã cảm thấy nam nhân này có quan hệ sai sai với Tiêu Nam Chúc, bây giờ thoạt nhìn chắc là Tiêu Nam Chúc đã đắc thủ rồi. Trương Thỉ lập tức cười hì hì mở miệng nói. "Thảo nào rủ anh ra ngoài cũng bơ tôi luôn, được, vì một người như thế cố gắng làm người cũng rất đáng đó. Có điều hôm khác hẹn anh ra ngoài tiếp thì anh vẫn phải đi à nha, mấy anh em của tôi đều muốn làm quen với anh đấy, chúng ta không làm bậy chỉ bàn việc thôi, người yêu anh có thể hiểu được mà đúng không..." Tiêu Nam Chúc gật gật đầu xem như đáp lại lời này của Trương Thỉ, đoạn đường sau đó hai người họ lại đánh thêm mấy ván bài để giết thời gian, chẳng mấy chốc đã đến thành phố Y. Bởi vì máy bay này phải hạ cánh xuống bãi đất trống cạnh nhà Trương Thỉ, thế nên đến lúc Tiêu Nam Chúc xách vali và áo khoác bước xuống cùng Trương Thỉ thì phó cơ trưởng y vừa nhắc tới một tiếng trước đã đuổi tới trước mặt Tiêu Nam Chúc, hơn nữa sau đó còn bỗng nhiên đi đến bên người anh, nhanh chóng nhét một tấm danh thiếp vào túi anh. Động tác này thể hiện rõ là đã nhìn trúng Tiêu Nam Chúc rồi. Đối với việc này, Tiêu Nam Chúc mặt không thay đổi cũng không lên tiếng, chỉ nhìn nam nhân thanh tú chả hiểu sao lại xuất hiện rồi chả hiểu sao lại chạy đến này. Trương Thỉ thấy thế chớp chớp mắt, hơi lúng túng ho khan một tiếng rồi mới mở miệng giải thích. "Lúc anh ngồi máy bay của tôi đến thành phố B thì ẻm đã nhìn trúng anh rồi, còn đặc biệt đến hỏi tôi là muốn làm quen với anh, nói rõ trước, đây cũng không thể trách tôi à nha, tôi đâu có biết anh có người rồi..." Đối với lời giải thích của Trương Thỉ, Tiêu Nam Chúc cũng không nói gì, dẫu sao trước đây anh cũng đã gặp loại chủ động theo đuổi đến từ nam giới này rất nhiều rồi, chỉ trong quân đội thôi đã ứng phó đến đau đầu. Hồi trước quả thực anh chưa gặp được ai thích hợp, nên cũng không tìm một người yêu ổn định, bây giờ nếu đã đồng ý ở bên Trừ Tịch thì tất nhiên phải kiềm chế lại. Nghĩ xong, anh ném danh thiếp mạ vàng kia cho Trương Thỉ rồi vẫy vẫy tay chặn một chiếc taxi tự mình về nhà. Đợi khi đến căn hộ cũ nằm trong lão tiểu khu ở nội thành kia của anh thì sắc trời vừa lúc sập tối. "Ây dô, anh Tiêu à, anh đi công tác về rồi đấy à..." Lúc tiến vào tiểu khu thì dì Lưu ở đối diện nhà anh đúng lúc bắt gặp anh. Bình thường Tiêu Nam Chúc xuất quỷ nhập thần, dì Lưu chân bước không ra khỏi cửa này chắc kèo cũng rất khó quen biết anh, may mà lần trước lúc Sơ Nhất quét dọn vệ sinh trong nhà, cố ý bảo Tiêu Nam Chúc đi sang đối diện mượn nước rửa bát, vì thế giờ khắc này dì ấy mới theo bản năng cười cười chào hỏi. Tiêu Nam Chúc vừa mới trở về từ bên ngoài nên nom có hơi phong trần mệt mỏi, anh vừa trò chuyện với dì Lưu nhiệt tình này vừa bước vào hành lang, mà dọc đường đi dì ấy cứ lo lắng sốt ruột hỏi. "Anh Tiêu này, anh ra ngoài mấy ngày nay có quên tắt đèn không thế, tôi luôn nhìn thấy ánh đèn trong khe cửa nhà anh đấy, trong nhà anh không phải không còn ai khác nữa sao, chắc không phải tên trộm nào lẻn vào rồi chứ..." "À, người yêu cháu ở nhà, không sao, không phải trộm..." Tiêu Nam Chúc cười ôn hòa, anh tưởng Trừ Tịch ở nhà nên thuận miệng đáp một câu. Dì Lưu nhiệt tình vừa nghe đã trợn to hai mắt, biểu tình đều hiện vẻ không dám tin, có lẽ là cảm thấy tin tức thực tế của mình không đủ nhanh nhạy, ngay cả nam nhân FA ở đối diện đã có người yêu mà bà cũng không biết. Biểu tình dì Lưu trong nháy mắt có hơi phức tạp kéo tay Tiêu Nam Chúc lên lầu, vừa đi vừa lắc đầu cảm khái nói. "Tôi bảo rồi mà, thảo nào, con dâu tôi còn nói anh sống một mình, anh xem có người yêu rồi đây thay... Vợ chồng son sống chung ở đây vẫn quen chứ? Tôi nhớ trước Tết anh mới về quê mà đúng không? Sau này bảo người yêu anh qua nhà tôi ngồi chơi đi, đều là hàng xóm cả sao mãi không ra khỏi cửa thế..." Dì Lưu nói thao thao bất tuyệt làm Tiêu Nam Chúc hơi bất đắc dĩ, có điều bây giờ tâm tình của anh xem như không tệ nên cũng vui vẻ nói thêm hai câu nữa với lão thái thái. Đợi khi đến cửa nhà từng người thì dì Lưu còn chưa tận hứng đã chuẩn bị đi vào nhà mình, Tiêu Nam Chúc thấy thế cũng đặt vali trên tay xuống chuẩn bị mở cửa, nhưng anh tìm cả buổi vẫn không thấy chìa khóa đâu, dì Lưu sau lưng thấy anh không tìm được chìa khóa thì lại nhiệt tình sáp lại muốn giúp đỡ, Tiêu Nam Chúc hết sức đau đầu, chỉ có thể xua xua tay mở miệng nói. "Ây dô, không cần đâu, cháu bảo ngươi yêu cháu ra mở cửa là được, dì về trước đi... Trừ Tịch? Trừ Tịch ơi?" Gõ nhẹ vài cái lên cửa, tính toán thời gian thì chắc lúc này Trừ Tịch đang ở nhà. Tiêu Nam Chúc liên tục gõ vài cái, tiếng bước chân dần vang anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cánh cửa cũ kỹ của nhà anh được thuận thế mở ra, người đi ra lại không phải Trừ Tịch, mà là một nha đầu xinh xắn khoảng chừng mười một, mười hai tuổi, vận xiêm y màu xanh non. Vừa thấy bé gái dáng dấp xa lạ, Tiêu Nam Chúc chợt sững sờ, lông mày nhíu lại, nghĩ kỹ mới nhớ hôm nay vừa đúng là Xuân phân. Bởi vì ở trong đông đảo tiết khí, nên vị lịch thần này luôn dùng tích cách hoạt bát để nổi danh, vì thế Tiêu Nam Chúc cũng hay nghe mấy lịch thần khác phàn nàn về biết bao rắc rối mà tiểu nha đầu tinh nghịch này gây ra cho mọi người. Lúc này thấy Tiêu Nam Chúc và dì Lưu đứng song song ngoài cửa, vị lịch thần này lập tức chuyển động con ngươi, trong đầu nảy ra một ý xấu. Sau khi kéo hồng y nam nhân đúng lúc nghe thấy tiếng động bước ra xem ở sau lưng mình ra ngoài, Xuân Phân cũng chẳng đoái hoài Tiêu Nam Chúc và Trừ Tịch mắt đối mắt phút chốc thay đổi sắc mặt đã nở rộ lúm đồng tiền ngọt ngào, ngây thơ reo to. "Bố ơi, sao giờ bố mới về thế ~ con với mẹ ở nhà nhớ bố muốn chết luôn (^o^)/" Tiêu Nam Chúc: "..." Dì Lưu: "..." Trừ Tịch: "..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]