Trải qua nửa giờ điều chỉnh, cảm xúc Diêm Thiền cũng dần dần ổn định lại.
Nhìn thấy Lâm Vũ và Tiền Vạn Kim đang cố gắng tìm đường ra, cô ấy dần dần được truyền cảm, ngọn lửa hy vọng lại nhen nhóm trong lòng, cô ấy bắt đầu tìm kiếm lối thoát.
Nơi này thật sự quá lớn, bọn họ tìm rất cẩn thận.
Cho đến khi bụng ba người đều đói kêu ùng ục, bọn họ cũng chưa kiểm tra xong.
“Ăn chút đồ ăn trước đi!”
Lâm Vũ dừng lại, nhìn hai người cười ha hả: "Sức lực dư thừa, chúng ta mới có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng!"
Diêm Thiền ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt uể oải lắc đầu: "Tôi ăn không vô.” Tiền Vạn Kim thoáng nghĩ, cũng lắc đầu theo: "Tôi nghĩ đến chuyện ghê tởm kia đã bưồn nôn, thật sự ăn không nổi, cho dù ăn cũng sẽ ói ra, quá lãng phí.”
“Ăn, tất cả phải ăn cho tôi!" Lâm Vũ đột nhiên nâng cao giọng, trừng mắt nhìn hai người nói: "Đừng
tưởng rằng tôi không biết trong lòng hai người đang suy nghĩ cái gì! Hai người không ăn để giữ đồ ăn cho tôi.”
Bụng của bọn họ đã đói đến mức kêu ùng ục cả lên, làm sao có thể không muốn ăn!
Chưa kể hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm tuyệt vọng hoàn toàn, cho dù là thời điểm tuyệt vọng hoàn toàn thì hai người cũng không cần thiết phải hy sinh mạng sống để đổi lấy hy vọng sống sót cho anh.
Bị Lâm Vũ nhìn thấu suy nghĩ, hai người nhất thời cười xấu hổ.
Dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3564208/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.