“Tại sao?”
Hai người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn Diêm Thiền.
Diêm Thiền mắt đẫm lệ nhìn không gian trước mặt, tuyệt vọng kêu lên: “Mục. đích của chỗ này chính là nhốt người ta đến chết!
Là như vậy sao? Trong lòng Lâm Vũ cũng bắt đầu lo lắng. Nhưng trên mặt hắn lại không hề hoảng sợ.
Hắn biết rằng cho dù tình hình có tồi tệ đến đâu, bản thân cũng không thể hoảng sợ.
Diêm Thiền đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Nếu hẳn lại hoảng sợ, bọn họ thực sự có lẽ không thể thoát ra được.
Lâm Vũ ổn định tinh thần, bình tĩnh hỏi: “Cho nên nơi này vốn là một cái bẫy. lớn?”
“Gọi là cạm bẫy cũng được hoặc cũng có thể gọi là nghĩa địa.”
Diêm Thiền gật đầu, lau nước mắt, trong lòng hối hận vô cùng.
Lâm Vũ không hiểu ý của cô ta, trầm giọng nói: “Nói cụ thể hơn đi.”
“Đối với Hắc Vu thì đây là một cái bẫy; còn đối với Bạch Vu đây là nghĩa địa của họ!” Diêm Thiền đau đớn nhắm mắt lại và nghẹn ngào: “Nếu như Hắc Vu tìm
thấy nơi này, có nghĩa Bạch Vu chạy cũng không thoát được, vậy thì chỉ có thể ở nơi này cùng bọn họ đồng quy vô tận...”
Dưới sự giải thích của Diêm Thiền, bọn họ đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Những gì viết trên bức tường đá là một sự kiện lâu đời của Vu tộc thượng cổ. Một sự kiện cực kỳ bi thảm!
Người để lại những dòng chữ đẫm máu này là một Hắc Vu đã lâm vào tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3558504/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.