Tiền Vạn Kim mỉm cười với Lâm Vũ rồi chủ động cầm ba lô của hắn lên. “Mắt nhìn tốt đấy!” Diêm Thiền cười khúc khích, tán thưởng nhìn anh ta.
Tiền Vạn Kim cười đắc ý: “Đúng vậy. Nếu không thì tôi làm sao có thể làm việc cho Diêm tiểu thư được?”
Nghe người hát kẻ khen hay, Lâm Vũ suýt chút nữa đá ngã Tiền Vạn Kim.
'Tên khốn này cũng là người sợ thiên hạ không đủ hỗn loạn đây mà!
Mặc dù trong lòng có chút miễn cưỡng nhưng Diêm Thiền đã cố gắng để mở Thiên Địa Lục Mang Trận nên Lâm Vũ vẫn thỏa hiệp, cúi người xuống và cõng cô 1a.
Diêm Thiền nằm trên lưng Lâm Vũ, vòng cánh tay trắng mịn như hoa sen quàng qua cổ hắn, cười khúc khích: “Nếu như có thể nằm trên lưng anh cả đời này thì tốt quá.”
“Nếu vậy thì cô biến thành người tàn tật rồi.” Lâm Vũ trừng mắt nói.
“Nếu vậy thì em cũng rất vui!” Diêm Thiền kiêu ngạo hất cằm.
Lâm Vũ không trả lời mà cõng cô ta đi về phía trước.
Đi được khoảng mười mét, Lâm Vũ dùng lực dưới chân, để lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất.
“Anh đang làm gì thế?”
Diêm Thiền nhìn thấy dấu chân, yêu kiều hỏi: “Có phải anh đang nhắc nhở em béo rồi không?”
“Để lại dấu vết! Tránh lạc đường.” Lâm Vũ bình tĩnh trả lời. “Vẫn là Mục Bắc Vương thông minh.” Tiền Vạn Kim chợt nhận ra, lập tức khen ngợi hắn.
Diêm Thiền mắng thầm anh ta một cái, rồi cười như không cười nhìn Tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3515319/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.