Chương trước
Chương sau
Thấy Lâm Vũ trở về, người của Thẩm gia dường như đều cảm thấy yên tâm hẳn lên.

Thẩm Khanh Nguyệt bước nhanh đến rồi chỉ vào đám người đang quỳ trên mặt đất, cười khổ nói với Lâm Vũ: “Anh xem làm thế nào để giải quyết chuyện phiền phức này đi.”

“Mọi người muốn giải quyết như thế nào?”

Lâm Vũ cười hỏi, giao toàn quyền quyết định cho bọn họ.

Khi hắn hỏi câu hỏi này, đám người lập tức bối rối.

Thành thật mà nói bọn họ cảm thấy rất hả giận khi nhìn những người lúc trước hận không thể đẩy Thẩm gia xuống mười tám tầng địa ngục, bây giờ lại đang quỳ ở đây để xin lỗi và cầu xin.

Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ phải giải quyết như thế nào.

Vì bọn họ vốn cho rằng Lâm Vũ sẽ làm chuyện này.

Đúng lúc mọi người đang bối rối, Diêm Thiền chợt khit mũi, thờ ơ nói:

thì tôi nghĩ cứ đưa bọn họ đến biên cương đi, để tránh sau này những người này âm thầm gây rắc rối cho Thẩm gia.”

Đến biên cương? Trong lòng đám người run rẩy không ngừng, suýt tè ra quần.

Bảo bọn họ làm ăn thì có thể, nhưng nếu bị đưa ra biên cương thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

“Tôi biết sai rồi, cầu xin mọi người, xin hãy tha cho tôi!” “Tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa!”

“Từ giờ trở đi tôi sẽ làm bất cứ điều gì Thẩm gia yêu cầu, tuyệt đối không có hai lòng.”

“Từ nay, Vương gia chúng tôi sẽ phục tùng Thẩm gia!” “Tha mạng, xin tha mạng...”

Đám người nhất thời khóc lóc cầu xin thảm thiết, không ngừng quỳ lạy dưới đất.

Không ai dám nghỉ ngờ liệu Thẩm gia có khả năng này hay không.

Tống gia còn có thể bị Thẩm gia hạ bệ, thì đưa bọn họ đến biên cương không phải là chuyện dễ dàng sao?

Tiếng kêu thương xót và tiếng dập đầu trên mặt đất không ngừng vang lên.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Khanh Nguyệt không nói gì mà chỉ nhìn Diêm Thiền.

Cô thực sự không ngại xem náo nhiệt đâu! Lâm Vũ cũng lạnh nhạt, thờ ơ.

Thẩm Khanh Nguyệt sẽ không làm những việc tuyệt tình như vậy, nhưng nếu cô thật sự muốn thì cũng không phải là không thể.

Lúc này Thẩm Vũ Nông tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vào vai Thẩm Khanh Nguyệt: “Việc này con xử lý đi, chúng ta sẽ không nhúng tay vào.”

Mọi người nghe vậy, đều đồng loạt đồng ý.

Thẩm Khanh Nguyệt ngơ ngác nhìn mọi người rồi cúi đầu suy nghĩ.

Nhìn thấy đôi mày xinh đẹp của cô khế cau lại, Lâm Vũ nhẹ nhàng mỉm cười: “Nếu bây giờ không biết xử lý như thế nào thì cứ suy nghĩ đi; dù sao cũng có rất nhiều thời gian.”

Hắn vừa dứt lời, đám người quỳ ở đó cực kỳ đau đớn.

Người Thẩm gia có rất nhiều thời gian nhưng bọn họ lại sắp chịu không nổi rồi!

Nếu Thẩm Khanh Nguyệt bốn năm ngày vẫn không nghĩ ra, chẳng phải bọn họ phải quỳ ở đây đến lúc đó sao?

Nếu vậy thì e rằng nửa cái mạng này của bọn họ cũng không còn mất?

Suy nghĩ một lát, Thẩm Khanh Nguyệt đã có dự tính, liền ngẩng đầu nhìn 'Thẩm Ngọc Thư: “Chỗ của anh không phải có cuốn sổ nhỏ sao?”

“Tôi đi lấy!”

Thẩm Ngọc Thư hiểu ý, liền chạy về phòng, rồi đưa cuốn sổ nhỏ ghi rất nhiều tên cho Thẩm Khanh Nguyệt.

Nhìn thấy cuốn sổ, nhiều người đang quỳ ở đó chợt toát mồ hôi lạnh và hối hận muốn chết.

Trong buổi tiệc mấy ngày trước, Thẩm Ngọc Thư đã viết tên bọn họ vào một cuốn sổ nhỏ, bọn họ không chỉ cười nhạo hắn ta mà còn lần lượt nói to tên gia đình của mình, chỉ sợ rằng Tống Lương không nhớ rõ.

Bây giờ thì hay rồi, cuốn sổ nhỏ này đã có tác dụng.

Mấu chốt là nhiều người trong số họ đã tự nói ra tên gia đình mình!

Chẳng phải là xui xẻo cho bọn họ sao?

Thẩm Khanh Nguyệt lật cuốn sổ nhỏ trong tay ra, hơi nhướn mày rồi liếc mắt

nhìn người: “Vốn dĩ tôi nghĩ chuyện này cứ thế bỏ qua, dù sao các người cũng không gây ra tổn thất gì cho Thẩm gia.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.