Đám người Lâm Vũ cuối cùng cũng gọi được cho Đằng Nghĩa.
Thế nhưng Đằng Nghĩa lại không nói gì với bọn họ mà chỉ bảo bọn họ hãy về trước đi.
Qua giọng điệu thì cũng đoán được tâm trạng của anh ta không tốt cho lắm.
Đằng Nghĩa không chịu nói lời nào, bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, thậm chí cũng không biết nên an ủi anh ta như thế nào.
Lâm Vũ không đi đến chỗ của Lạc Trường Phong, nên đành quay về Ninh Xuyên.
Sau khi xuống máy bay, Lâm Vũ đi thẳng đến trường học của Lâm Thiển.
Nay đã là ngày thứ ba Tống Lương bị treo ở cổng trường.
Với vóc dáng nhỏ bé của anh ta, nếu không bỏ xuống, e rằng sẽ chết.
Lâm Vũ không quan tâm đến sống chết của Tống Lương.
Nhưng dù sao đây cũng là trường học.
Nếu anh ta chết ở đây thì không tốt chút nào.
Khi đến trường, Tống Lương và vệ sĩ của anh ta vẫn bị treo ở đó.
Mấy người đều đang thoi thóp.
Bên cạnh có hai cảnh sát đứng giữ trật tự.
Học sinh dường như đã quen rồi, nhiều người vội vã đi qua mà không thèm liếc nhìn mấy tên đó một cái, vài người dừng lại để nhìn, nhưng trên mặt không hề ngạc nhiên hay sợ hãi, chỉ là muốn biết mấy tên này còn sống hay đã chết mà thôi.
Lâm Vũ bước tới, hai cảnh sát nhanh chóng đứng nghiêm chào.
Hắn gật đầu, cười nói: “Thả người xuống.”
Hai người nhận lệnh, nhanh chóng thả mấy người đó xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3511978/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.