Lạc Trường Phong kinh ngạc hỏi: “Cái đỉnh ba chân đó thật sự là đồ giả à?”
“Ừ!" Trần Học Hải đang định gật đầu, thì đột nhiên kinh ngạc nhìn hai người: “Hai ngươi đã sớm nhìn ra cái đỉnh đó là hàng giả sao?”
Trần Dao cũng vô cùng ngạc nhiên. Thậm chí, có chút khó tin.
“Tôi không nhìn ra nhưng ngài ấy nhìn ra.” Lạc Trường Phong chỉ vào Lâm Vũ.
Trần Học Hải ngạc nhiên nhìn hắn: “Bởi vì cậu biết cái đỉnh là giả nên mới nhận ra sơ hở của chúng tôi?”
Lâm Vũ gật đầu mỉm cười. “Không thể nào!”
Trần Dao đột nhiên lắc đầu, kiên quyết nói: “Tài nghệ làm hàng giả của ông nội ngay cả chuyên gia đồ cổ cũng không thể nhìn ra được!”
Cô ta rất tin tưởng vào kỹ năng làm đồ giả của ông nội mình.
Lúc trước đồ giả do ông nội tôi làm ra đã được hơn chục chuyên gia công nhận là hàng thật.
Cho đến nay, chưa có người nào nhìn ra được. Huống hồ còn là một người trẻ như vậy.
Dù kinh nghiệm của hắn có phong phú đến đâu, thì làm sao có thể bằng những chuyên gia đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu đồ cổ?
“Kỹ năng làm giả của ông quả thực rất đỉnh!” Lâm Vũ mỉm cười nhìn Trần Học Hải: “Thật ra tôi vốn không thể nhìn ra cái đỉnh là thật hay giả, nhưng tôi biết cái đỉnh thật ở đâu, vì vậy cái đỉnh của ông chắc chắn là giả.”
“Cái gì?”
Trần Học Hải và Trần Dao đồng thời kinh ngạc kêu lên.
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3506758/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.