Khi đám người tản ra, trước mắt Tống Hư Cốc lập tức thông thoáng.
Chỉ xem xét một cái thì sắc mặt Tống Hư Cốc đã trở nên khó coi tới cực điểm.
Ở cửa chính Tống gia có mấy người đang nằm.
Hoặc có thể nói là mấy thi thể!
Đó là người của đội Sói
A Thất thấy thế thì vội vàng xông lên.
Sau khi dò xét một chút thì A Thất giương mắt nhìn về phía Tống Hư Cốc: “Họ đều chết rồi!"
Sắc mặt Tống Hư Cốc âm trầm tới cực điểm.
Một phút trước ông ta còn hoài nghi suy đoán của A Thất.
Một phút sau thi thể của mấy người này đã được đưa đến cổng của Tống gia. Khiêu khích!
Đây là khiêu khích trắng trợn!
"Khiêng xuống đi, an táng đàng hoàng!" Tống Hư Cốc dặn dò một câu rồi hỏi quản gia: "Là ai đưa tới?"
"Không... Không biết." Quản gia cẩn thận trả lời.
"Cái gì?" Tống Hư Cốc phẫn nộ quát: "Các người đều làm ăn thế nào? Giữa ban ngày ban mặt mà là ai đưa tới cũng không biết? Mắt các người đều mù sao?”
cổng Tống gia một ngày hai mươi bốn giờ đều có người canh gác.
Quản gia vừa đến báo cáo, chứng tỏ thi thể của mấy người này cũng vừa được đưa tới.
Vậy mà họ cũng không biết là ai đưa thi thể tới? Mắt họ đều mọc trong đũng quần sao?
Đối mặt với lửa giận của Tống Hư Cốc, mọi người lập tức bị dọa đến câm như hến.
Người giữ cửa cúi gầm xuống, đầy sợ hãi trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3488969/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.