Không nói đến mấy trăm triệu tài chính Lạc gia đặt ở ngân hàng, chỉ việc cắt đứt tất cả hợp tác đã là tổn thất động trời đối với ngân hàng của họ.
Tài chính hàng năm lưu thông của Lạc gia thông qua ngân hàng Thương Nghiệp lên đến mấy trăm triệu!
Nếu cắt đứt hợp tác thì sẽ đả kích nghiệp vụ của ngân hàng rất nặng nề!
Trong chốc lát, trên trán Cao Thừa Bỉnh bắt đầu ứa mồ hôi, vội cười làm lành và nói: "Lão phu nhân, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Có gì chúng ta có thể thương lượng mà."
Từ xưa đến nay cửa hàng lớn thì đàn áp khách, khách lớn cũng có thể đè đầu được cửa hàng!
Ông ta không muốn gánh chịu hậu quả mất đi khách hàng lớn quan trọng là Lạc gia!
"Không có hiểu lầm." Lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng, không mặn không nhạt nói: "Dù sao tiền và nghiệp vụ của quý ngân hàng cũng đủ nhiều, không thiếu chút ít của Lạc gia." Nói xong, lão phu nhân lại bảo Lạc Tiên Triều lập tức đi làm chuyện mình nhắn nhủ
Lạc Tiên Triều không dám chậm trễ đã lập tức lấy điện thoại ra đi qua một bên.
Cao Thừa Bỉnh thấy thế thì lập tức xụ mặt xuống: “Lão phu nhân, bà có thể suy nghĩ lại chuyện này thêm một chút không?”
"Không có gì để suy nghĩ cả!" Lão phu nhân kiên quyết nói.
"Xem ra lão phu nhân đã quyết tâm muốn ra mặt giúp Thẩm gia!" Cao Thừa Bỉnh cắn răng nhìn lão phu nhân, trong lòng sinh ra hận thù mãnh liệt.
Mình là chủ tịch mà đã cúi đầu như thế, bà lại không cho chút mặt mũi nào cải
Lão phu nhân lắc đầu cười nói: "Chủ tịch Cao quá coi trọng bà già này quá rồi"
Ra mặt giúp Thẩm gia? Có Lâm Vũ ở đây thì đến phiên bà ra mặt sao?
Nhưng Cao Thừa Bỉnh lại không nghe thấy lời nói bóng gió của bà, chỉ hung dữ nhìn lão phu nhân: “Các người đừng hối hận!" "Chủ tịch Cao, lão già này cũng muốn nếm thử mùi vị hối hận." Sau lưng Cao Thừa Bỉnh đột nhiên vang lên một tiếng nói trêu tức.
Ông ta quay đầu nhìn lại thì thấy Mạnh Chương Bình đang chậm rãi đi đến, cười ha hả và nói: "Lão phu đã bảo Mạnh gia chuyển tất cả tài chính khỏi ngân hàng các người! Đồng thời ngừng tất cả hợp tác, vĩnh viễn không qua lại nữa!"
"Ông..." Mặt Cao Thừa Bỉnh cứng lại, run rẩy chỉ vào Mạnh Chương Bình, trong lòng vừa phẫn nộ lại hoảng sợ.
Mất một khách hàng lớn là Lạc gia đã làm ông ta đau đớn muốn chết. Hiện tại cả Mạnh gia cũng làm như vậy? Sau cuộc chiến năm hào môn, chỉ có Mạnh gia và Lạc gia bình yên vô sự.
Hiện tại họ là hào môn đại diện cho Giang Bắc, cũng là một loại xu hướng dẫn đầu.
Một khi Mạnh gia và Lạc gia cùng ngừng hợp tác với ngân hàng bọn họ thì những gia tộc khác của Giang Bắc nhất định cũng lần lượt làm theo. Từ đó gây nên sụp đổ hàng loạt, khiến càng nhiều người hủy bỏ hợp tác. Đây là tuần hoàn ác tính rất đáng sợ.
Mạnh Chương Bình trêu tức nhìn Cao Thừa Bỉnh một cái rồi bước nhanh đi đến trước mặt bọn Lâm Vũ, khom người chào hỏi họ.
Trong lòng Cao Thừa Bỉnh lại run lên, khó tin mà nhìn đám người Mạnh Chương Bình và Thẩm gia.
Lão phu nhân Lạc gia cực kỳ cung kính với những người Thẩm gia này. Hiện tại Mạnh Chương Bình cũng vậy? 'Thẩm gia chỉ là một gia tộc hạng ba mà thôi!
Người đứng đầu của hai hào môn đỉnh cao Giang Bắc không cần cung kính với người của Thẩm gia như thế mới đúng?
Cao Thừa Bỉnh nghĩ mãi mà không rõ, nghĩ thế nào cũng không thông. 'Thấy Mạnh Chương Bình và lão phu nhân Lạc gia đứng đó chuyện trò vui vẻ với đám người Thẩm gia, trong mắt Cao Thừa Bỉnh đột nhiên hiện lên một tia âm u.
Cao Thừa Bỉnh hơi trầm ngâm một lát rồi gọi cho cấp dưới ngay trước mặtmọi người: “Thông báo ra ngoài là chúng ta bị Hacker công kích, hệ thống xuấthiện trục trặc, tạm dừng làm tất cả nghiệp vụ! Thời gian khôi phục cụ thể phải chờthông báo!"
Cao Thừa Bỉnh cúp điện thoại rồi lộ ra vẻ đắc ý "Các người làm gì được tôi"với mọi người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]