Cô quá ngây thơ rồi!
Có thể nói đám ngân hàng là tổ tông của bọn lưu manh.
Khi bạn bỏ tiền vào tài khoản của họ thì bạn là đại gia.
Sau khi bỏ tiền vào rồi thì họ chính là đại gia.
Bắt ngân hàng bồi thường à, làm sao có thể! Người ta tùy tiện tìm một lý do, thậm chí nói thẳng là hệ thống bị lỗi thì có thể lấp liếʍ cho qua chuyện này.
Hơn nữa Thẩm Khanh Nguyệt cũng nói là có người đối phó họ.
Người có thể trực tiếp thúc đẩy ngân hàng đóng băng tài chính của công ty bọn họ chứng tỏ thế lực này to đến mức vượt qua tưởng tượng của họ.
Có chỗ dựa như vậy thì ngân hàng còn chịu bồi thường?
Đón lấy ánh mắt ngạc nhiên của giám đốc tài chính, Thẩm Khanh Nguyệt cười nhạt một tiếng rồi hỏi: "Có phải cô cảm thấy tôi quá ngây thơ không?"
Giám đốc tài chính hơi xấu hổ, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Trong lòng cô ấy thật sự nghĩ như vậy.
Thẩm Khanh Nguyệt hiểu, nhưng lại không tức giận mà mỉm cười nói: "Cô cứ làm theo lời tôi nói trước đi! Yên tâm đi, trời không sập được! Vừa vặn sau khi chúng ta đưa dây chuyền mới vào sản xuất thì sản lượng cũng tăng nhiều, công ty ngừng một ngày thì tôi sế bắt ngân hàng bồi thường tổn thất một ngày, tôi cũng muốn xem họ có bao nhiêu tiền để đền!"
Nói xong, nụ cười trên mặt Thẩm Khanh Nguyệt càng sâu hơn, trong mơ hồ còn có mấy phần hưng phấn.
Trong ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3485309/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.