Chuyện của Bối. Ân, đối với Lâm Vũ, chỉ là chuyện bên lề, hắn không để tâm đến chuyện của Bối Ân, lái xe thẳng đến trường của Lâm Thiển.
“Anh tưởng em sẽ ngăn cản anh đại khai sát giới.” Trong xe, Lâm Vũ mỉm cười nhìn Thẩm Khanh Nguyệt.
Hôm nay hắn rất tán thưởng cô. Đây thậm chí có thể là lần hắn tán thưởng 'Thẩm Khanh Nguyệt nhất kể từ khi tiếp xúc với cô.
“Anh đã nói rồi, tiếng súng vang lên, đầu rơi xuống đất, làm sao em có thể ngăn được?” Thẩm Khanh Nguyệt lườm hắn, trên mặt còn mang theo chút kinh ngạc: “Hơn nữa, em cũng không muốn ngăn cản!"
"Tại sao?" Lâm Vũ tò mò hỏi: "Trước kia khi gặp phải chuyện tương tự, không phải em luôn khuyên anh chỉ nên giáo huấn đối phương, đừng làm tổn hại đến
tính mạng sao?"
Sự lương thiện là một trong những ấn tượng cố hữu của hẳn về Thẩm Khanh Nguyệt. Hôm nay, cô quả thật hơi khác. 'Thẩm Khanh Nguyệt hờn dỗi nói: “Trong mắt anh, em không biết chừng mực như vậy sao?”
"Em có ý gì?" Lâm Vũ bối rối hỏi.
“Vinh nhục cá nhân có thể so sánh với quốc uy sao?”
Thẩm Khanh Nguyệt bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Hòa bình hôm nay của chúng ta đã được đổi bằng máu và sinh mạng của vô số người. Bọn họ đã vi
phạm quy tắc, vậy thì đáng chết, nếu không gϊếŧ bọn họ thì còn đâu quốc uy?”
Cô vừa dứt lời, Lâm Vũ bỗng nhiên đạp phanh xe. Thẩm Khanh Nguyệt còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì hắn đã ôm cô vào lòng, hôn cô say đắm.
"Ưm ưʍ..."
Nhớ ra là đang là ở trên đường, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức xấu hổ, chật vật giãy giụa nhưng mọi sự cố gắng vùng vẫy của cô đều vô ích.
Cuối cùng, Thẩm Khanh Nguyệt miễn cưỡng bỏ cuộc, nhắm mắt lại, vòng cánh tay của mình qua cổ Lâm Vũ. Nụ hôn này, kéo dài vài phút.
Khi Lâm Vũ buông ra, mặt Thẩm Khanh Nguyệt đỏ bừng, hít lấy hít để bầu không khí trong lành, đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào hắn, vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Ha ha, anh có chút không thể kìm lòng." Lâm Vũ mặt dày mỉm cười nhìn cô.
€ó thể nói Thẩm Khanh Nguyệt và hắn hoàn toàn có cùng suy nghĩ. Có lẽ, đây có thể coi là một kiểu chồng hát, vợ khen hay.
Thẩm Khanh Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, cố ý lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Lần sau còn đột ngột như vậy, em... em sẽ cào chết anh!”
Vừa nói, cô vừa giơ những ngón tay trắng xanh lên và làm động tác tay cào đầy vẻ hung dữ.
Có điều cô không hề có khí chất của một con hổ cái mà trông giống một con mèo đang làm nững hơn.
Lâm Vũ thản nhiên cười lớn, kìm nén lại ý định muốn hôn cô lần nữa, khởi động lại xe, đi đến trường học của Lâm Thiển. Khi đến trường, hắn không đợi bên ngoài trường như trước mà cùng Thẩm Khanh Nguyệt đi thẳng đến khu ký túc xá của Lâm Thiển.
"Này, nam sinh kia! Đừng nhìn, tôi chỉ đang nói cậu đó! Đây là ký túc xá nữ!" Hai người vừa định bước vào thì bị cô quản lý kí túc xá chặn lại.
"Cháu biết đây là ký túc xá nữ."
Lâm Vũ mỉm cười với bà ấy rồi nói: "Cháu đến tìm Lâm Thiển. Cháu là anh trai của con bé."
“Chàng trai, cậu hơi lạc hậu rồi!” Cô quản lý ký túc xá nhìn hắn, buồn cười nói: “Đây là kiểu lý do hơn mười năm trước rồi mà cậu còn dùng sao?”
Khi nói, bà ấy lộ ra vẻ mặt nhìn thấu tất cả, dường như muốn nói: Muốn đấu với tôi à, cậu còn non lắm!
Lâm Vũ nghe vậy đột nhiên sắc mặt trầm xuống, còn Thẩm Khanh Nguyệt lại không nhịn được cười.
Không ngờ đường đường là Mục Bắc Vương mà còn bị cô quản lý ký túc xá chiếu tướng.
Điều quan trọng là ngôi trường này còn là của hắn! Tức là cô quản lý ký túc xá là nhân viên của hắn.
Đối diện với ánh mắt của Thẩm Khanh Nguyệt, Lâm Vũ không khỏi bất lực, mỉm cười, nhún nhún vai nói: "Bỏ đi, em gọi điện thoại cho Lê Ly đi!"
Cô quản lý ký túc xá của người khác đang làm đúng chức trách, nhiệm vụ của mình, hắn không thể xông vào. Mặc dù, đây là một chuyện rất đơn giản.
Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra. "Bỏ đi, đừng gọi nữa, hai người vào đi!"
Lúc này, cô quản lý ký túc xá đột nhiên “ khai ân”, xua tay với Thẩm Khanh Nguyệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]