Những sắp xếp trước đó, có lẽ cũng chẳng còn ý nghĩa.
Hiện tại nên làm gì với Diêm Thiền, hắn tạm thời không biết.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Thẩm Khanh Nguyệt cười khẽ: “Dù sao ý của em vẫn vậy, những chuyện khác anh cứ suy nghĩ từ từ, không cần phải vội vàng đưa ra đáp án!"
Lâm Vũ gật đầu, trong lòng lại bất đắc dĩ.
Trái ôm phải ấp gần như là giấc mộng của cánh đàn ông.
Hắn cũng là đàn ông bình thường.
Theo lý thì khi Thẩm Khanh Nguyệt đưa ra đề nghị chung chồng, hắn nên mừng mới đúng.
Nhưng lúc này, hắn hoàn toàn không vui, chỉ có hoang mang.
7 tuổi vào Bắc Cảnh, 15 năm lăn lộn trong chốn sinh tử làm hắn có sự dứt khoát khi quyết định.
Nhưng trong chuyện này, hắn lại thấy mê mang.
Trước đó biết mình hoài nghi Diêm Thiền là sai, tâm trạng đã rất phức tạp, vừa vui lại vừa sầu.
Vui là vì Diêm Thiền trong sạch.
Sầu là do không biết nên đối xử với Diêm Thiền thế nào. “Thôi, tạm thời vậy đã."
Nghĩ ngợi hồi lâu, Lâm Vũ quyết tâm.
Mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên.
Đi một bước, xem một bước.
Nhiều việc không thể đoán trước được mà.
Vừa nghĩ vậy, trong lòng hắn lại thoải mái.
'Thoáng chốc họ đã vào khu biệt thự.
Mới mấy ngày không tới mà nơi này đã được san phẳng. Khi họ tới, đối phương cũng mới xong.
Thấy hoàn cảnh chung quanh, trong đầu Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi tưởng tượng ra căn biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3482739/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.