Cô ta muốn có được một đáp án, một câu trả lời làm lòng mình dễ chịu một chút.
"Tôi sẽ phế bỏ cô rồi thả cô đi." Lâm Vũ nhìn thẳng vào mắt Diêm Thiền, nói ra lời trong lòng.
"Em còn tưởng rằng anh muốn giam em lại, hoặc là để em vĩnh viễn sống dưới sự giám sát của anh! Nói vậy anh còn tính là nhân từ với em?" Diêm Thiền tự giễu cười một tiếng, nụ cười có chút đắng chát.
Nếu là người khác, Lâm Vũ tuyệt đối sẽ không cho người đó cơ hội sống sót.
Đáp án này làm cô ta hơi cảm thấy an ủi.
Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi!
Trái tim bị tổn thương vẫn rất đau xót.
"Không tính nhân từ." Lâm Vũ lắc đầu cười khổ: “Xem như mắc nợ, hơn nữa là nể mặt cha cô."
"Em không muốn anh mắc nợ em!" Diêm Thiền đột nhiên cất cao giọng nói, điên cuồng gào to: “Em cứ nghĩ em yêu không chút giữ lại, trả giá tất cả như vậy thì nhất định có thể làm anh cảm động! Nhưng bây giờ em không có lòng tin! Anh có biết lòng tin của em đã bị anh đánh vỡ nát rồi không!"
Khi Diêm Thiền kêu to, cô ta cũng không kềm được nước mắt nữa.
Nước mắt thương tâm trượt xuống từ khuôn mặt, để lại hai vệt nước rõ ràng.
Nhìn Diêm Thiền đột nhiên mất khống chế cảm xúc, Lâm Vũ thở dài một tiếng: “Lúc này tôi nói gì với cô cũng không có ý nghĩa! Chuyện lần này đúng là tôi có lỗi
với cô, nếu cô muốn đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3481706/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.