"Cười cái rắm!" Lâm Vũ quay đầu nhìn về phía anh ta.
Ninh Loạn không quan tâm mà cố gân cổ lên học giọng điệu của Diêm Thiền, chanh chua nói: "Em không hối hận đời này gặp anh! Nhưng nếu có kiếp sau em không muốn gặp lại anh nữa!"
Diêm Thiền nghe vậy thì lập tức thẹn đến mức muốn cắm đầu xuống đất, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Diêm Thiền vừa thẹn vừa xấu hổ, buông bả vai Lâm Vũ ra rồi đột nhiên quay đầu, xấu hổ giận dữ thét to: "Anh muốn chết à!"
Ninh Loạn không quan tâm mà cất tiếng cười to.
Nhưng mà vui quá hóa buồn, Ninh Loạn cười quá mức nên đau sốc hông.
"Khụ khụ..." Ninh Loạn dùng sức ho khan vài tiếng rồi mới ổn định lại được.
"Đáng đời!" Lâm Vũ và Diêm Thiền cùng oán hận mở miệng.
Ninh Loạn không quan tâm mà tiếp tục nhếch miệng cười xấu xa, nhưng cuối cùng vẫn không dám cười như vừa rồi nữa.
Diêm Thiền vung vẩy nắm đấm của mình về hướng Ninh Loạn, lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Anh là đồ chết tiệt, anh dám gạt eml”
Lâm Vũ không thể phủ nhận mà cười cười: “Không phải cô muốn hù dọa hai người chúng tôi sao?"
Diêm Thiền hơi sững sờ, lập tức bực tức giậm chân.
Vừa rồi cô ta thật sự muốn hù dọa bọn Lâm Vũ.
Kết quả lại bị họ dọa sợ gần chết. 𝘛𝗋uуện cop 𝘁ừ 𝘁𝗋ang _ 𝘛 𝗋Um𝘛𝗋uуện.VN _
Ngay vào thời khắc vừa rồi, cô ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3481702/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.