Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Lâm Vũ đưa Diêm Thiền đến sơn trang Quy Hư. Biết cô ta tới để giải độc cho mình, Tiền Vạn Kim đã đứng ở cửa chào đón.

Nếu không phải anh ta không thể rời khỏi sơn trang Quy Hư thì e là đã đến sân bay đón rồi.

Tiền Vạn Kim nhiệt tình chào đón họ vào trong tiểu viện của mình.

Tuy Diêm Thiền chưa giả độc cho anh ta nhưng anh ta vẫn liên tục nói lời cảm ơn.

"Dừng lại!" Vẻ mặt Diêm Thiền chán ghét nhìn Hoa Tiền Vạn Kim: "Tôi có thể giải độc cho anh nhưng anh phải đồng ý với tôi hai điều kiện! Nếu không làm được thì thô!"

Tiền Vạn Kim không chút do dự nói: “Đừng nói là hai, cho dù là hai trăm điều kiện tôi cũng đều đồng ý!”

Anh ta đã quá chán ngán cuộc sống chết tiệt này rồi.

Bây giờ, chỉ cần có thể trở lại bình thường và sống một cuộc sống bình thường, bảo anh ta làm gì cũng được.
"Chỉ hai thôi!"

Diêm Thiền nói một cách dứt khoát: "Thứ nhất, sau khi tôi giải độc cho anh, anh phải đưa toàn bộ linh dược anh có cho tôi! Thứ hai, từ nay trở đi, anh phải tuân theo mệnh lệnh của tôi, tôi bảo anh làm gì thì anh phải làm đó!"

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!" Tiền Vạn Kim lập tức đồng ý.

Nhưng Lâm Vũ nhìn Diêm Thiền với vẻ mặt u ám: "Cô đang chặn đường sao?!"

Vốn dĩ hắn có ý định thu phục Tiền Vạn Kim về dưới trướng của mình nhưng hành động này của Diêm Thiền chẳng khác nào trực tiếp cướp lấy người từ tay hắn.

Đối diện với ánh mắt của Lâm Vũ, Diêm Thiền lộ ra vẻ xảo quyệt: “Dù sao, dưới tay anh có nhiều người có năng lực như vậy, thiếu anh ta cũng không vấn đề gì! Hơn nữa, nếu anh cưới em thì người của em không phải là của anh sao?”
".." Lâm Vũ có chút khựng lại, nhất thời không nói nên lời. Lại bắt đầu rồi! Cô ta thực sự liên tục nhắc đến chuyện hắn phải cưới mình. Vấn đề này, hắn

đã nói với cô ta không biết bao nhiêu lần rồi nhưng cô ta vẫn cố chấp và dường như không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của hắn.

Lâm Vũ đau đầu liếc nhìn Diêm Thiền một cái, cũng không thèm thảo luận vấn đề này với cô ta nữa, thuận miệng nói: "Được rồi, cô thấy vui thì cứ làm! Nhưng có một điều là, nếu lấy được linh dược trong tay anh ta, cô sế không được phép ăn bừa!”

Hắn biết Diêm Thiền muốn làm gì.

Chỉ có thể là muốn dùng linh dược để cưỡng ép tăng cường thực lực, tiến vào Hoá Hư Cảnh trong thời gian ngắn nhất, từ đó mở ra Thiên Địa Lục Mang Trận tiến vào mật địa vu tộc thượng cổ, tìm kiếm linh chỉ ngọc huyết có thể cứu sống Lâm Thiển.
Ý tốt của Diêm Thiền, hắn hiểu, cũng rất biết ơn nhưng hắn không thể để cô †a làm vậy.

Linh dược là con dao hai lưỡi.

Quả thực có thể cưỡng ép tăng cường thực lực nhưng cũng sẽ mang lại một số ảnh hưởng khó lường đối với cơ thể con người.

Hắn thực sự muốn cứu mạng em gái mình bằng mọi giá nhưng cũng không thể hy sinh Diêm Thiền.

“Biết rồi!" Diêm Thiền khit mũi, cười nói: “Anh quan tâm đến em à?”

Lâm Vũ né tránh ánh mắt của cô ta, lắc đầu và nói: "Chỉ là tôi không thể làm chuyện có lợi cho mình mà gây hại cho người khác!”

"Có quỷ mới tin anh!" Đôi mắt sáng ngời của Diêm Thiền lóe lên sự nhanh trí, cô ta cười ngọt ngào nói: "Anh quan tâm đến em thì cứ nói, cũng đâu phải chuyện gì mất mặt, có gì mà anh không dám thừa nhận chứ?”

"Tôi không quan tâm cô!" Lâm Vũ lắc đầu phủ nhận và không nhìn vào mắt Diêm Thiền.

"Chết tiệt"

Diêm Thiền nhếch môi cười nói: “Người đàn ông nói một đằng nghĩ một nẻo!”

Nghe hai người nói chuyện, Tiền Vạn Kim ở bên cạnh sắp khóc rồi.

Thấy hai người hoàn toàn lạc đề, Tiên Vạn Kim đột nhiên than khóc, cay đẳng nói: “Hai vị có thể giúp tôi giải độc trước rồi mới hãy tán tỉnh nhau được. không? Tôi đã chán cuộc sống như thế này lắm rồi, tôi không thể chịu đựng được nữa, dù chỉ một phút...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.