Đang lúc Lâm Vũ kinh ngạc thì Diêm Thiền vừa đi chưa được mấy bước lại dừng lại: “Quên nói cho anh biết, hình như em từng nhìn thấy đồ án này, còn nhận ra những ký hiệu đó."
Vừa dứt lời, Diêm Thiền không nói nhiều nữa mà tăng tốc bước chân đi vào. nhà.
Lâm Vũ sửng sốt.
"Dừng lại!" Lâm Vũ đột nhiên đứng dậy, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Cô thật sự từng nhìn thấy hình ảnh này? Còn biết những ký hiệu đó?"
"Tin hay không thì tuỳ." Diêm Thiền bỏ lại câu nói này rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Lâm Vũ đứng ở đó yên lặng suy tư một hồi rồi lập tức chạy vào nhà.
Lúc này Diêm Thiền đã ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khanh Nguyệt, đang vây xem ván mạt chược.
Hiện tại Lâm Vũ đâu quan tâm nhiều như vậy, hắn nhanh chóng đi lên kéo Diêm Thiền lại rồi vội la lên: "Cô thật sự biết à? Mau nói cho tôi!"
Nhìn dáng vẻ sốt ruột hấp tấp của Lâm Vũ, mọi người lập tức nghỉ hoặc.
Bọn Tuyên Vân Lam cũng tạm dừng ván mạt chược, không rõ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Mọi người đừng quan tâm!
Con có chuyện muốn hỏi cô ta." Nói xong, Lâm Vũ không để ý Diêm Thiền giấy dụa mà kéo cô ta ra ngoài.
Nghe hắn nói như vậy, đám người cũng không tiện hỏi.
Nhưng họ đã không còn tâm tư đánh mạt chược mà nhao nhao đứng dậy, đi theo ra bên ngoài.
"Anh làm em đau!" Diêm Thiền làm ra dáng vẻ yếu đuối mà oán trách nói: "Vết thương của em còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3469512/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.