Gần lúc rạng sáng, Diêm Thiền mới từ từ tỉnh lại.
Cô ta mở mắt liền nhìn thấy trong phòng có một người.
Chỉ tiếc không phải Lâm Vũ.
"Diêm tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?" Thấy cô ta tỉnh lại, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức lộ ra nụ cười: “Vừa rồi tôi còn đang nghĩ nếu cô không tỉnh nữa thì bát canh gà nhân sâm này nguội mất."
Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lại bưng bát canh gà bên cạnh lên, chuẩn bị đưa cho Diêm Thiền uống.
"Không cần cô đúc, tự tôi làm được." Diêm Thiền cố nén đau đớn, mặt không đổi sắc nâng người dậy rồi ra hiệu Thẩm Khanh Nguyệt đưa canh gà cho mình.
'Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu cười nói: "Để tôi đút cô ăn đi, đừng động vào vết thương của cô."
"Tôi tự ăn." Diêm Thiền lại rất kiên trì.
'Thẩm Khanh Nguyệt bất đắc dĩ chỉ có thể đưa canh gà cho cô ta.
Diêm Thiền không cần cả thìa đã bưng canh gà lên rót vào trong miệng. Chỉ hơn mười giây sau cô ta đã uống xong bát canh gà.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diêm Thiền, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi mỉm cười rồi trêu ghẹo nói: "Cô không sợ tôi bỏ độc trong canh sao?”
"Người phụ nữ được Lâm Vũ coi trọng không làm ra chuyện này." Diêm Thiền không quan tâm mà đưa bát trong tay cho Thẩm Khanh Nguyệt, thuận miệng nói: "Cảm ơn"
Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu cười nói: "Cô đừng cám ơn tôi, canh gà này do dì Tuyên đặc biệt hầm cho cô, nói là để cô bồi bổ sức khoẻ."
Diêm Thiền chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3469507/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.