Cô muộn màng nhận ra rằng Hải Nhuận đã cướp khách hàng của mình, c‹ không còn gì để nói nhưng nếu họ còn giở trò với lô hàng hóa mà phía cô gửi đến Vạn Thị thì còn hơn cả hèn hạ và bẩn thỉu.
Đây là phạm tội!
Một lúc sau, Thẩm Khanh Nguyệt nói với vẻ mặt biết ơn: 'Anh Vạn, cảm ơn sự tin tưởng của anh. Tôi sẽ bảo người trả lại tiền cho phía các anh ngay lập tức. Thực sự xin lỗi, vì nguyên nhân là từ phía chúng tôi..."
"Cô Thẩm nói gì vậy chứ?"
Vạn Ức Khổ cười khổ nói: “Tôi gọi điện tới không phải là để hỏi tội, tôi chỉ muốn nhắc nhở để cô không bị lừa.”
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi biết rồi." Cô vô cùng biết ơn. Trò chuyện với Vạn Ức Khổ một lúc rồi mới cúp điện thoại.
"Đê tiện, vô liêm sỉ!" Sau khi cúp điện thoại, bỗng nhiên mặt Thẩm Khanh Nguyệt lạnh lùng mắng chửi: “Em muốn báo cảnh sát! Bắt hết mấy tên khốn này để chúng bồi thường tổn thất cho chúng ta!” "Đừng tức giận."
Lâm Vũ ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng, cười lớn: “Báo cảnh sát gì chứ? Không phải anh đang điều tra sao? Nếu Hải Nhuận dùng phương thức kinh doanh bình thường để đối phó với chúng ta, anh sẽ khó xử lý họ, bây giờ dễ xử lý hơn nhiều rồi”
Cho dù hắn có địa vị cao, chỉ cần Hải Nhuận dùng phương thức kinh doanh bình thường để tranh giành khách hàng, hắn cũng không thể cứ thế xông vào phá hủy công ty của người ta.
Muốn phản kích thì cũng phải phản kích bằng các thủ đoạn thương mại có điều đây không phải là sở trường của hắn.
Nhưng bây giờ, chuyện này đã xảy ra thì sẽ dễ xử lý hơn.
'Thẩm Khanh Nguyệt suy nghĩ cẩn thận, sương giá trên mặt lập tức tan đi, cô lại mỉm cười: "Nói như vậy, em thật sự nên cảm ơn bọn họ dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!" "Tất nhiên rồi."
Lâm Vũ vỗ tay, cười nói: "Bọn họ cho chúng ta cơ hội thì chúng ta phải nắm bắt!"
Cô gật đầu đồng ý nói: “Anh có thể tìm ra người đứng sau hỗ trợ tài chính cho Hải Nhuận không?”
Lâm Vũ khẽ lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa điều tra được, đối phương có chút thần bí."
Hắn thậm chí còn nghỉ ngờ rằng người hỗ trợ tài chính đằng sau Hải Nhuận không phải nhắm vào công ty của Thẩm gia mà là nhắm vào hắn.
Cửu công tử muốn dùng Xích Luyện Thiên Tường để mưu hại hắn, đứng mũi chịu sào! Nhưng hắn nhanh chóng bác bỏ suy đoán của mình.
Cửu công tử biết thân phận của hắn, nếu muốn nhắm vào hắn, chỉ bằng lén lút ra tay với Thẩm Khanh Nguyệt.
"Kẻ này là một tên điên!"
'Thẩm Khanh Nguyệt không nói nên lời: "Cướp đi khách hàng muốn cướp, khách hàng không cướp được thì dùng thủ đoạn bẩn thỉu để cướp đi. Chẳng lẽ phải cướp đi tất cả khách hàng của chúng ta, hắn ta mới..." "Đợi đã!"
Thẩm Khanh Nguyệt mới nói được nửa chừng, Lâm Vũ bỗng nhiên kêu lên, năm lấy tay coo: "Em vừa nói cái gì?"
Cô khó hiểu nhìn hắn: “Anh sao vậy?”
"Em đừng quan tâm!" Lâm Vũ vội vàng nói: “Em mau nói lại câu vừa rồi một lần nữa!”
Thẩm Khanh Nguyệt bị hắn làm cho bối rối, nhưng nhìn thấy ánh gấp gáp của hắn, cô vẫn kìm nén sự tò mò, nói câu mình vừa nói một lần nữa.
Cô còn chưa nói xong đã bị Lâm Vũ ngăn lại.
"Anh nghĩ anh biết ai đứng sau chuyện này rồi!" Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sự tức giận...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]