Đột nhiên bị giữ lại, Tuyên Vân Lam bỗng chốc bối rối.
Nhậm Đồng Hoa phát giác ra sự khác biệt của bà ấy, lập tức như bị điện giật, vội rụt tay lại, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, mẹ...mẹ quá đường đột rồi, mẹ...”
“Bà không cần phải như vậy.”
Tuyên Vân Lam lại ngồi xuống, lắc đầu nói: “Tôi không có ý trách bà, chỉ là, vẫn có chút chưa quen.”
“Ừ, mẹ hiểu mà.” Nhậm Đồng Hoa khẽ cười, sắc mặt cũng tự nhiên hơn. Sau đó, lại im lặng.
Qua nửa phút, Nhậm Đồng Hoa do dự lấy ra một chiếc hộp trong túi xách, ngón tay run rẩy mở hộp.
Tuyên Vân Lam ngước mắt nhìn, mới phát hiện ra trong hộp là một chiếc khóa trường mệnh tỉnh xảo.
Nhậm Đồng Hoa cẩn thận từng chút một, lấy khóa trường mệnh ra, hốc mắt lại đỏ lên: “Đây là khóa trường mệnh, vốn định đeo cho con khi con đầy tháng, nhưng không ngờ, con mới chào đời ba ngày liền bị người ta bế đi mất.”
“Những năm nay, mẹ vẫn luôn giữ nó bên người, lúc nhớ con liền lấy ra ngắm.”
“Bây giờ, mẹ cuối cùng cũng được nhìn thấy con rồi, mẹ...có thể đưa nó cho con không?”
Nghe những lời này của Nhậm Đồng Hoa, đôi mắt Tuyên Vân Lam cũng ửng đỏ.
Trong vô thức, bà ấy bỗng có cảm xúc như muốn khóc.
Nhưng mà bà ấy cuối cùng vẫn nhịn lại được, khế quay đầu đi, không nhìn đôi mắt đỏ hoe của Nhậm Đồng Hoa nữa, tàn nhãn nói: “Để sau rồi tính, bây giờ, tôi không thể nhận đồ của bà...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3464779/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.