Đêm khuya yên tĩnh.
Tuyên Vân Lam ngồi một mình trong phòng.
Trong đầu bà ấy lúc thì xuất hiện nụ cười của chồng và cha chồng, lúc lại hiện ra hình dáng của Nam Cung Bác và Nhậm Đồng Hoa.
Nam Cung Bác chết rồi, đúng lí ra, bà ấy nên vui mừng mới phải. Đây mới là kẻ đầu sỏ sát hại chồng và cha chồng của bà ấy! Nhưng mà, bà ấy lại không vui nổi.
Sự hèn mọn của Nhậm Đồng Hoa đâm sâu vào trong lòng bà ấy. Bà ấy cũng là mẹ của hai đứa con.
Tuy bà ấy không cảm nhận được, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, Nhậm Đồng Hoa hiện giờ đau khổ cỡ nào.
Cho dù là nhìn một người lạ đau khổ như vậy, bà ấy cũng sẽ không nhịn được mà tiến lên an ủi đôi câu, nhưng lúc đối mặt với mẹ ruột của mình, bà ấy lại tỏ ra lạnh lùng đến lạ.
Trong lòng bà ấy có chút tự trách.
Nhưng lại sợ có lỗi với chồng và cha chồng mình.
Các loại cảm xúc đan xen, giống như một cái miệng đầy máu đang muốn nuốt chửng bà ấy, khiến cho bà ấy đau đớn vô cùng.
Cộc cộc...
Lúc Tuyên Vân Lam đang đau khổ đấu tranh, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Tuyên Vân Lam vội vàng lau đi nước mắt, loạng choạng đứng dậy.
Cửa phòng mở ra, con trai và con gái đang đứng ở cửa.
“Muộn vậy rồi, hai đứa sao còn chưa ngủ?”
Tuyên Vân Lam cố gắng khống chế cảm xúc của mình, để bản thân trông không quá đau khổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3464776/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.