Lý Tứ Phúc bước tới, dùng bả vai của mình chạm nhẹ vào Lâm Vũ, cười nói: "Bọn họ khác với chúng ta, nếu bọn họ thật sự giúp đỡ, tôi còn sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện."
"Bây giờ anh là người hiền lành!" Lâm Vũ bất đắc dĩ liếc nhìn Lý Tứ Phúc, sau đó nhìn chằm chằm vào đám công nhân này, nói: "Nếu lần sau còn có chuyện này xảy ra, nhặt thứ gì đó trên mặt đất rồi đánh cho tôi, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi chịu trách nhiệm! Thân thể của các người bị tàn tật, nhưng tôi hy vọng các người vẫn còn ý chí, đừng để người ta ngồi xổm trên đầu và đi tiểu mà không dám chống cự!"
Sau khi nghe Lâm Vũ nói, một số công nhân lập tức xấu hổ cúi đầu.
Lâm Vũ cũng lười nói tới bọn họ, hắn đi về phía Ngô Bình, người vẫn đang nằm trong đống phế liệu không ngừng kêu rên, nhìn gã từ trên cao xuống.
"Còn muốn thu phí vệ sinh không?"
"Không thu, không thu." Ngô Bình đau đến nhe răng trợn mắt, liên tục lắc đầu.
"Tiền thuốc men thế nào? Cậu muốn bao nhiêu?" Lâm Vũ lại hỏi.
"Không cần, không cần một xu nào cả."
Ngô Bình vội vàng nhận thua: "Anh trai, là do chúng tôi có mắt không tròng, bọn tôi đáng đời, anh tha cho tôi đi, sau này tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa.
Lâm Vũ trừng mắt: "Cậu còn muốn có sau này?" Trái tim của Ngô Bình giật thót, lập tức sợ đến mức liên tục lắc đầu.
Vậy thì còn tạm được! Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3463213/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.