Im lặng một lát, Lâm Vũ cất điện thoại, đi tới bên cạnh Ninh Loạn. "Anh nói đi, tôi nên làm gì?”
Ninh Loạn cười nói: "Lão đại, đây là chuyện gia đình của anh, làm sao tôi có thể tham gia."
"Không sao, tôi cho phép." Lâm Vũ nói. "Chuyện này... Ninh Loạn do dự hồi lâu, nhưng cũng không đưa ra ý kiến gì. "ÁP
Đột nhiên, Ninh Loạn hét lên, nhắm mắt lại, nghiêng đầu, giả vờ bất tỉnh trước mặt Lâm Vũ.
Không thể không giả vờ! Chuyện này, ai gặp phải cũng khó có thể giải quyết được.
Gϊếŧ cũng không được, không gϊếŧ cũng không xong.
Thật khó xửi
"Tên khốn nạn này!" Lâm Vũ tức giận đá nhẹ anh ta một cái. Ninh Loạn vẫn bất động, nằm đó giả chết.
Hắn suýt nữa không nhịn được định đá thêm một cái nhưng nhìn dáng vẻ anh ta như vậy, hắn lại thôi.
Suy cho cùng chuyện này vẫn phụ thuộc vào hắn!
Trầm ngâm thở dài, Lâm Vũ ngước mắt nhìn mọi người: "Đưa đồng xu cho
tôi.
Nghe hắn nói vậy, mọi người không khỏi sửng sốt nhưng đều nhanh chóng phản ứng lại.
Lâm Vũ muốn đồng tiền xu để quyết định sống chết của họ.
Hắn không thể tự mình lựa chọn, chỉ có thể phó thác cho ý trời.
Lão Hầu mở mắt, tha thiết khuyên nhủ: "Tiểu thiếu gia, oan oan tương báo. đến khi nào mới kết thúc! Bọn họ đều là người thân của cậu, cậu không thể gϊếŧ bọn họ!"
"khốn kiếp!"
Lâm Vũ lạnh lùng đáp: “Tôi có nhận chó hoang là người nhà thì cũng sế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3462505/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.