Vào đêm khuya. Tại Nam Cung thế gia.
Vợ chồng Nam Cung Thuật đang nghỉ ngơi thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Cha, mẹ! Xảy ra chuyện rồi! Em gái con mất tích rồi!" Nam Cung Chiêu vừa gõ cửa vừa nói với giọng lo lắng.
Cánh cửa mở ra, Phương Yên lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Mất tích nghĩa là sao?"
Trong lúc vội vã, thậm chí bà ta còn không kịp đi dép.
Nam Cung Chiêu hoảng sợ lắc đầu: “Con không biết đã xảy ra chuyện gì, con gọi cho con bé mãi mà không có ai bắt máy.”
“Chỉ là không nghe điện thoại thôi à?” Lúc này Nam Cung Thuật cũng từ trong phòng đi ra, bình tính nói: “Không phải là con không biết tính cách của Tình Nhi. Con bé này chắc là đang đi chơi bời ở đâu đó, con không cần phải làm ầm ï lên.”
Chỉ là không gọi được điện thoại thôi mà.
Chẳng phải việc người trẻ ham chơi, không nghe điện thoại là điều bình thường sao?
Còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn!
“Nhưng cũng không gọi điện thoại được cho những người ở xung quanh con bé.”
Nam Cung Chiêu vẫn rất lo lắng, vội vàng nhấn mạnh.
"Cùng lắm mà cũng đang chơi cùng con bé thôi." Nam Cung Thuật cũng không quan tâm: "Đợi bọn nó chơi chán rồi sẽ về thôi! Được rồi, như vậy đi, cha và mẹ con cần phải nghỉ ngơi."
“Hay là phái người đi tìm đi?” Phương Yên không yên tâm.
"Tìm cái gì mà tìm chứ?" Nam Cung Thuật vẫn không quan tâm, ông ta vòng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3457267/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.