Hay là người của mấy địch quốc kia không cam tâm, muốn nhân cơ hội này mượn tay kẻ khác để diệt trừ hắn?
Thú vị đấy! Càng lúc càng thú vị.
Nghĩ tới đây, Lâm Vũ ra hiệu bằng ánh mắt cho Bạch Diệu Thủ, mà bản thân thì xoay người rời đi.
Bạch Diệu Thủ hiểu ý.
Coong một tiếng, một thanh trường kiếm xuất hiện.
Tiền Vạn Kim lập tức nhíu mày, sắc mặt không tốt, hỏi: “Ông chủ Bạch, như này là ý gì?”
Trong mắt Bạch Diệu Thủ lập tức hiện ra ý muốn gϊếŧ người: “Những chuyện mà bọn tôi muốn hỏi cũng đã hỏi xong rồi, ông đã không còn giá trị gì nữa, có thể chết rồi!”
“Các...các người..."
Sắc mặt Tiền Vạn Kim lập tức thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người nói lời không giữ lời!”
“Không phải vậy!” Mũi kiếm của Bạch Diệu Thủ chĩa xuống đất, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Phàm là những kẻ giúp người khác luyện chế Xích Luyện Thiên Hương, thì võ giả trong thiên ha đều cùng tay tiêu diệt!"
“Rõ ràng là tiểu nhân nói lời không giữ lời, bớt giả bộ đứng đản đi!” Tiền Vạn Kim tức giận không thôi, cười lạnh, nói: “Tôi chưa chắc đã là đối thủ của các anh, nhưng anh muốn gϊếŧ tôi, cũng không dễ thế đâu!”
Lời này vừa nói ra, Tiền Vạn Kim đấm cả hai tay.
Từng tầng khí như rời non lấp biển, ào ào ập lên người Bạch Diệu Thủ.
Trong mắt Bạch Diệu Thủ lập tức hiện ra ý chí chiến đấu, trường kiếm trong tay tiếng ong ong.
Đột nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3455339/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.