Hai người đã có ý định ở lại lâu hơn. Sau khi toàn bộ khách hàng rời đi, hai người vẫn uống rượu ở đó.
Thấy chú Hà đã rảnh rỗi, Bạch Diệu Thủ kéo ông ấy lại uống rượu cùng họ, được khách quen mời, chú Hà khó lòng từ chối.
Sau khi uống vài ly, chú Hà bắt đầu nói nhiều hơn.
Bạch Diệu Thủ nhân cơ hội hỏi: "Chú Hà, cháu thấy hình như tâm trạng chú không tốt? Có phải chú gặp chuyện gì rắc rối không?”
"Không, chỉ là chút chuyện phiền lòng thôi." Chú Hà thở dài nói. "Có chuyện gì phiền lòng ạ?"
Bạch Diệu Thủ lại hỏi: "Cháu quen rất nhiều bạn bè, chú cứ nói cho cháu biết, nói không chừng cháu có thể giúp được."
"Chuyện này..."
Chú Hà suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, chuyện này tốt nhất cháu
không nên tham gia vào. Chú không con không cái, cũng không có gì phải kiêng dè, cháu thì khác..."
Nói xong, chú Hà lại bắt đầu uống rượu. Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ đồng thời cau mày.
Rõ ràng là bọn họ đang gặp rắc rối gì đó. Hơn nữa, đối phương có lẽ cũng có chút máu mặt.
Chú Hà không nói thì thôi nhưng nếu ông ấy đã nói vậy thì nhất định bọn họ phải quản việc này.
“Chú, chú cứ nói đi.”
Bạch Diệu Thủ nắm tay ông ấy, kiên nhẫn nói: "Cháu xem xem có thể giúp được hay không, nếu thật sự không giúp được, cháu cũng sẽ không miễn cưỡng."
"Đúng, chuyện gì có thể và không thể làm, trong lòng chúng cháu biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3455069/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.