Tin rằng tất cả những người gia nhập Lang Quân Bắc Cảnh đều chuẩn bị tâm lý cho cái chết.
Chết trong trận chiến là vinh dự cao nhất, đáng tiếc Sở Nam Phong không thể được hưởng vinh dự tối cao này.
Hắn cảm thấy có lỗi với Sở Nam Phong, càng cảm thấy không đáng. "Haizzz..." Thẩm Khanh Nguyệt lặng lẽ thở dài, không biết nên nói gì. Cô chỉ lặng lẽ nắm tay Lâm Vũ và an ủi hắn.
Lâm Vũ nhẹ nhàng vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, hỏi: “Phượng Mi Nương có đi theo không?”
“Không.” Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu.
“Tại sao?"
Lâm Vũ bối rối.
Cha qua đời, cho phép cô ta đi cùng về Bắc Cảnh, tại sao cô ta không đi?
Lế nào cô ta không muốn thắp một nén hương trước mộ cha mình sao?
Thẩm Khanh Nguyệt cười khổ nói: “Cô ấy nói muốn kế thừa y bát của Sở thống lĩnh, đợi thống lĩnh có thể cảm thấy tự hào về mình, cô ấy sẽ đi bái tế ông ấy"
Lâm Vũ im lặng.
Một lát sau, hắn võ võ tay khen: "Tốt lắm! Hổ phụ sinh hổ tử! Anh không nhìn lầm người."
Thẩm Khanh Nguyệt gượng cười nói: “Ngoài ra, cô ấy còn nhờ em chuyển lời tới anh.”
"Lời gì?" Lâm Vũ có chút tò mò.
Thẩm Khanh Nguyệt nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng ra, thong thả nói:
“Cô ấy nói, anh đối với cha con bọn họ ơn nặng như núi! Đời này có thể gặp lại Sở thống lĩnh, cô ấy đã vô cùng biết ơn anh rồi, xin anh đừng tự trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3455066/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.