'Trên máy bay bay đến Hải Châu, Lâm Vũ thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Khanh Nguyệt.
'Thẩm Khanh Nguyệt không phải võ giả, mặc dù nhắm mắt lại nhưng với giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô vẫn có thể cảm nhận được những động tác nhỏ của Lâm Vũ.
"Muốn nhìn thì nhìn một cách công khai, đừng làm như kẻ trộm như vậy."
Thẩm Khanh Nguyệt mở to đôi mắt sáng ngời, mỉm cười nhìn Lâm Vũ.
Bị một người đàn ông nhìn trộm vốn dĩ không phải là một chuyện khiến người †a cảm thấy dễ chịu nhưng người đang nhìn trộm này là Lâm Vũ, cảm giác trong
lòng cô đột nhiên trở nên khác lạ.
“Anh đâu có nhìn trộm.” Lâm Vũ sờ cằm, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu 'Thẩm Khanh Nguyệt
“Em thật sự đến Hải Châu để bàn chuyện làm ăn sao?” “Đương nhiên rồi.” Thẩm Khanh Nguyệt cười ngọt ngào, nhìn hắn quở mắng: “Chẳng lẽ anh cho rằng em sợ anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, phải giám sát anh mọi lúc mọi nơi sao?”
Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Cũng không phải, anh chỉ thắc mắc liệu có phải mẹ anh bảo em đi theo anh không."
Hắn nói với Thẩm Khanh Nguyệt chuyện đi Hải Châu, đã đến sân bay rồi, đột nhiên cô gọi điện tới. Theo như cô nói thì cô đến Hải Châu để bàn chút chuyện làm ăn nhưng Lâm
Vũ cảm thấy không phải như vậy.
Nếu muốn đi bàn chuyện làm ăn, khi hắn nói với cô sẽ đến Hải Châu thì đáng ra cô phải nói mình cũng sẽ đến đó chứ.
“Em thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3443368/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.