Nhìn những nam nữ thanh niên tràn đầy sức sống trạc tuổi mình, trong mắt Lâm Thiển dần dần lộ ra vẻ hâm mộ. 
"Anh ơi, em có thể đến trường học cùng họ được không?" 
Đột nhiên, Lâm Thiển ngẩng đầu lên và nhìn Lâm Vũ với ánh mắt cầu xin. 
"A?" Lâm Vũ kinh ngạc: "Em thật sự muốn tới trường học sao?” 
Hắn biết rằng trong mười lăm năm bị giam giữ, mẹ hắn đã dạy Lâm Thiển rất nhiều điều, Lâm Thiển cũng không phải là người thất học, nhưng trình độ thấp 
nhất cũng tương đương với học sinh tốt nghiệp cấp hai. 
Đây là trường đại học, mặc dù là trường đại học tư thục nhưng vẫn là trường đại học. 
Nếu cô ấy đến đây học, e rằng sẽ gặp chút khó khăn. 
Lâm Thiển gật đầu thật mạnh, nhìn các sinh viên đang đi tới đi lui, trong mắt đầy sự hâm mộ. 
"Được! Nếu em muốn đến đây học, anh nhất định sẽ giúp em được như ý nguyện!" 
Lâm Vũ âu yếm xoa đầu cô ấy. 
Hắn cũng không mong chờ Lâm Thiển sẽ có được thành tựu gì khi học ở đây, hắn chỉ muốn làm cô ấy vui vẻ. 
"Em biết anh là người tốt nhất mà!" Lâm Thiển reo lên và ôm lấy cánh tay Lâm Vũ một cách hào hứng. 
Tuy nhiên, cô ấy còn chưa vui được vài giây thì sắc mặt Lâm Thiển lại đột 
"Yên tâm, cứ giao cho anh!" Lâm Vũ vỗ ngực bảo đảm. 
Chỉ cần có thể làm cho Lâm Thiển vui vẻ, hắn sẽ cố gắng hết sức thuyết phục mẹ mình. 
Sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3440792/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.