Nụ cười trên mặt Lâm Thiển lập tức biến mất, bĩu môi nhìn mẹ mình. Nhưng cô ấy vẫn rất hiểu chuyện, không nhõng nhẽo muốn ra ngoài chơi.
“Được! Vậy mình đi về trước đi."
Lâm Vũ đáp ứng, lại lặng lẽ nháy mắt với em gái mấy cái.
Lâm Thiển chú ý tới ánh mắt của hẳn, lập tức hiểu lát nữa hắn sẽ lặng lẽ dẫn mình đi ra ngoài chơi, vì thế cô ấy lại lộ ra nụ cười.
Tuyên Vân Lam tạm biệt bọn Tạ Thiên Cơ rồi mới đi về theo Lâm Vũ.
Đang lúc này, Tạ Lưu gọi Lâm Vũ lại: "Anh có dám tiếp một chiêu của tôi hay không?”
Tạ Lưu lộ ra vẻ mặt khiêu khích, cuối cùng vẫn muốn để Lâm Thiển biết được sự lợi hại của mình.
"Ngậm miệng!"
Tạ Thiên Cơ gầm thét một tiếng, trừng Tạ Lưu rồi khom người nói với Lâm Vũ: "Lưu Nhi trẻ tuổi nóng tính, đã mạo phạm nhiều, xin Lâm
tiên sinh thứ lỗi, lão hủ xin lỗi cậu thay nó."
"Trẻ tuổi nóng tính không sao, đừng quá kiêu căng là được." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi dẫn mẹ và em gái rời đi.
Nhìn ba người bỏ đi, Tạ Lưu vẫn rất không phục nên kiêu ngạo hất cao đầu nhìn ông nội.
Tạ Thiên Cơ hằm hằm nhìn cháu trai: “Cháu cảm thấy mình rất ghê gớm à?" "Không có." Tạ Lưu cứng rắn đáp lại.
Mặc dù ngoài miệng nói không có, nhưng cái đầu nâng lên thật cao kia lại bán đứng cậu ta.
Cậu ta chưa đến hai mươi tuổi đã là Tiên Thiên đại thành, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3440164/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.