"Anh vốn không bằng anh tôi! Anh tôi là tuyệt nhất trên thế giới!"
Lâm Thiển giữ chặt tay Lâm Vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiêu ngạo.
"Vậy có thể nói tâm mắt của cô quá hạn hẹp!"
Tạ Lưu hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng là không phục.
Lâm Thiển không vui, nhất quyết phải tranh cãi đến cùng: “Một đầu ngón tay của anh tôi cũng có thể đánh anh răng rơi đầy đất!"
Dù sao Tạ Lưu cũng mang tâm tính thiếu niên, nghe xong lời này lập tức. đứng lên khiêu khích nhìn Lâm Vũ, như chuẩn bị muốn cho Lâm Thiển xem mình
và anh của cô ấy ai lợi hại hơn.
"Ngồi xuống!"
Tạ Thiên Cơ khẽ quát một tiếng, nghiêm nghị răn dạy: “Lỗ mãng, còn thể thống gì nữa!"
Tuyên Vân Lam cũng trừng Lâm Thiển một cái, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ.
Mới có bao lâu đâu mà con nhóc Lâm Vũ vốn nhát gan này đã được cưng chiều không biết sợ ai, cứ thế mãi e là sẽ làm hư con bé mất.
Bà ấy không muốn con mình biến thành một đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng.
Bị Tạ Thiên Cơ quở mắng một câu, Tạ Lưu không cam lòng ngồi xuống, nhưng trên mặt lại càng không phục, từ góc độ Tạ Thiên Cơ không nhìn thấy, cậu †a giơ ngón giữa lên với Lâm Vũ.
Lâm Vũ không muốn so đo với Tạ Lưu nên chỉ vỗ đầu Lâm Thiển rồi nói với Tạ Thiên Cơ: "Tôi và Tạ lão mới quen đã thân, không bằng chúng ta tâm sự riêng
được chứ?"
"Lão hủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3440162/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.