"Không cần đâu." Lâm Vũ nhẹ nhàng cười nói: "Bọn họ cũng làm theo quy định thôi."
"Dạ!"
Trong lòng Mã Ngũ cảm kích, quay đầu trừng mắt nhìn tám người kia: "Còn không mau cảm ơn anh Lâm! Nếu không phải nể mặt anh Lâm thì tôi đã dạy cho các người một bài học rồi!"
Trong lòng tám người đồng thời run lên, không dám lơ là, đều cúi đầu nói: "Cảm ơn anh Lâm!"
Lâm Vũ khẽ gật đầu: "Không cần khách sáo." Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều chấn động sững sờ. Không cần nghĩ cũng biết Mã Ngũ này nhất định là người phụ trách ở đây.
Ngay cả anh ta cũng kính trọng Lâm Vũ như vậy? Rốt cuộc Lâm Vũ này có lai lịch như thế nào?
Lúc này, trong lòng Lạc Tiên Triều vô cùng kích động.
Quy định ở đây nghiêm ngặt đến mức nào, ông ta biết rõ hơn ai hết. Có thể nói, ở Giang Bắc này không ai có thể khiến Mã Ngũ phá lệ!
Nhưng đối mặt với Lâm Vũ, Mã Ngũ lại phá lệ, còn kính trọng hắn như vậy! Điều này có thể cho thấy thân phận và lai lịch của Lâm Vũ vượt ngoài sức tưởng tượng của họ. Đây chắc chăn là thu hoạch bất ngờ dành cho ông ta trong tối nay.
Khi mọi người đang sửng sốt, Mã Ngũ lại cúi đầu và đưa tay ra nói: "Anh Lâm, các vị, mời vào trong."
“Tôi còn có chút việc, không vào trong nữa."
Lâm Vũ lắc đầu nói: "Sắp xếp cho bọn họ một phòng, lát nữa tôi sẽ thanh toán."
"Không cần, không cần đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3440156/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.