"Chàng trai, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?"
Khi đám người Lâm Vũ chưa kịp lên tiếng, lão phu nhân đã hỏi Lâm Vũ.
"Tất nhiên là từng gặp rồi."
Lâm Vũ gật đầu cười nói: "Năm đó, khi Lạc lão gia tử qua đời vì bạo bệnh, tôi đã cùng người nhà đến viếng."
"Chẳng trách tôi thấy hơi quen." Lão phu nhân hiểu ra, lại hỏi: "Cậu tên là gì?” "Lâm Vũ." "Lâm Vũ?”
Sắc mặt lão phu nhân đột nhiên thay đổi, kinh ngạc ngạc hỏi: "Cậu là con trai của Lâm Văn Thao và Tuyên Vân Lam ư?"
Lão phu nhân vừa dứt lời, mọi người của Lạc gia đều sửng sốt. Nói tới Lâm Vũ, bọn họ có thể không nhớ nhưng nhắc đến Lâm Văn Thao và Tuyên Vân Lam,
bọn họ không thể không biết.
Điều này không phải vì họ có danh tiếng mà là vì những biến cố của Lâm gia mười lăm năm trước đều được mọi người biết đến.
Chẳng trách hắn tự cho rằng mình là vị hôn phu của Thẩm Khanh Nguyệt.
Họ biết Thẩm gia và Lâm gia có hôn ước, chỉ là đứa con trai bị Lâm gia bỏ rơi này đột nhiên cùng Thẩm Khanh Nguyệt đến nhà, không biết là có ý gì?
Lâm Vũ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
"Hoá ra là hậu duệ của bạn cũ! Nhắc đến chuyện này, nhà các cậu quả thật rất đáng thương."
Sau khi xác nhận thân phận của Lâm Vũ, lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài, mời bọn họ tới gian nhà chính ngồi.
Lâm Vũ mỉm cười không nói gì cùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3435872/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.