Trong một căn phòng mờ tối.
"Thả tôi ra ngoài! Các người là ai? Mau thả tôi ra ngoài!"
'Tô Thanh Y bị giam trong phòng cất tiếng thét chói tai, trong lòng cực kỳ bối
Cô ta không biết tại sao mình lại đến nơi này.
Cô ta đột nhiên mơ màng bất tỉnh, chờ tỉnh lại liền bị giam ở đây. Trong phòng trống rỗng, ánh đèn cũng mờ tối.
Trừ cô ta ra thì không thấy bóng người nào cả.
Sự sợ hãi trước nay chưa từng có bao phủ lấy Tô Thanh Y, cô ta chỉ có thể thét lên để làm dịu sợ hãi trong lòng.
Nhưng dù cô ta kêu to như thế nào cũng không có ai đáp lại.
"Thả tôi ra ngoài! Mau cho tôi ra ngoài..." Tô Thanh Y không ngừng thét lên, lại ra sức đạp cửa phòng.
Nhưng cô ta có thể đá văng cánh cửa sắt nặng nề kia sao?
Tô Thanh Y điên cuồng đạp một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ, ngồi xổm xuống đất gào khóc.
"Két két..." Trong lúc Tô Thanh Y sợ hãi khóc rống thì cửa phòng đột nhiên từ từ mở ra.
Tô Thanh Y vội nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn người cất bước đi vào phòng.
"Là anh!" Tô Thanh Y kinh hô một tiếng, giật mình nhìn Lâm Vũ.
"Là tôi." Lâm Vũ khẽ gật đầu rồi lạnh lùng nhìn Tô Thanh Y: “Chắc trong lòng cô cũng rõ vì sao mình bị bắt tới nơi này, tôi chỉ hiếu kì đây là chủ ý của cô hay là Tân gia?"
Lúc biết được tài xế xe bồn kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3433331/chuong-80.html