Thuốc trị sẹo lạnh buốt và bàn tay mềm mại của cô hình thành đối lập rõ ràng. 
"Bởi vì anh có chấp niệm." Cảm nhận được bàn tay mềm mại xoa lên làn da, nhịp tim của Lâm Vũ hơi gia tốc: “Anh biết anh không thể chết, anh còn ân tình chưa trả, còn nợ máu chưa báo!" 
Chính là chấp niệm này đã giúp hắn lần lượt chạy thoát khỏi tay Tử thần. 
Hắn cũng may mắn mình có được chấp niệm đó, may mắn mình không bỏ cuộc. 
Không thì đời này làm sao hắn có thể gặp lại mẹ và em gái? 
"Nói thật, tôi hơi không dám gả cho anh." Thẩm Khanh Nguyệt miễn cưỡng cười một tiếng. 
"Vì sao chứ?" Lâm Vũ hiếu kì quay đầu. 
'Thẩm Khanh Nguyệt khẽ thở dài: "Anh lên chiến trường sẽ làm người ta rất lo lắng." 
"Em không cần lo chuyện này." Lâm Vũ tràn đầy tự tin, ngạo nghễ nói: "Hiện giờ trên đời còn chưa có ai gϊếŧ được anh!" 
"Không khoác lác bộ chết sao?" Thẩm Khanh Nguyệt tức giận mà đập một bàn tay vào lưng Lâm Vũ: “Chậu sành sẽ va vào thành giếng mà vỡ, tướng quân khó tránh bị tử trận! Anh lợi hại đến mấy thì có thể chịu nổi một viên đạn đạo của người ta không?" 
"Em đánh giá thấp võ giả rồi." Lâm Vũ lắc đầu cười cười: “Nếu như thứ đó lấy mạng anh được thì anh đã chết mấy trăm lần rồi!" 
Thẩm Khanh Nguyệt không phải võ giả nên không biết sự đáng sợ của võ giả! 
Nếu như thứ đó nổ trong phạm vi mười mét gần hẳn thì hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3429072/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.