"Trò hay?" Lý Tứ Phúc không hiểu.
"Đợi lát nữa anh sẽ biết."
Lâm Vũ không giải thích mà chỉ vỗ vỗ vai Lý Tứ Phúc rồi nghiêm mặt nói: "Lần sau gặp phiền phức mà lại ép mình cắn răng chịu đựng thì trả cái áo khoác này cho tôi! Anh không coi Lang Quân Bắc Cảnh là anh em thì chúng tôi cũng sẽ làm như vậy!"
Khi nghe lão phu nhân nói cựu đội trưởng mặc áo khoác tới trả phòng là hắn biết ngay hôm nay anh ta đã ôm ý định liều chết.
Áo khoác của Lang Quân Bắc Cảnh bị thương thì lau máu, chết rồi thì trân trụi cũng không phải nói ngoa.
Dù cựu đội trưởng rời khỏi Lang Quân Bắc Cảnh, nhưng khi chết anh ta cũng muốn khoác áo của Lang Quân Bắc Cảnh.
"Khó mà làm được!" Lý Tứ Phúc siết chặt áo khoác: “Muốn lấy áo khoác của tôi đi thì trừ phi tôi chết!"
Đây là tín ngưỡng và cũng là vinh dự của anh ta.
Anh ta rất tự hào khi từng gϊếŧ địch ở Lang Quân Bắc Cảnh!
"Vậy sau này đừng vờ ngớ ngẩn nữa!" Lâm Vũ nhìn anh ta chằm chằm: “Hễ anh gọi đến, dù không gọi cho tôi mà cho bất kỳ ai của Lang Quân Bắc Cảnh thì họ cũng sẽ đến giúp anh dù cách xa vạn dặm! Người của Lang Quân Bắc Cảnh dù giải ngũ rồi cũng không thể bị người khác sỉ nhục!"
"Tôi không muốn làm phiền mọi người thôi." Lý Tứ Phúc cười ha hả và nói. "Chúng ta biết sợ phiền phức bao giờ?" Lâm Vũ hỏi lại. Lý Tứ Phúc trầm mặc, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3429067/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.