Bồ Thạch Hoè không hổ là quốc y thánh thủ.
Sau hai ngày hồi phục, sức khoẻ của Tuyên Vân Lam và Lâm Thiển đã tốt hơn rất nhiều.
Cuối cùng đôi mắt của họ cũng có thể chịu đựng được ánh sáng mạnh. Mặc dù không có tin tức gì về ba loại thuốc cần thiết để chữa khỏi bệnh cho Lâm Thiển, nhưng trong khoảng thời gian ngắn khiến họ có thể phục hồi đến mức độ này Lâm Vũ đã rất hài lòng.
Hôm nay là chủ nhật, bận rộn hai ngày Thẩm Khanh Nguyệt cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Biết hôm nay Lâm Vũ muốn đến thăm đội trưởng cũ, Tuyên Vân Lam liền kéo. 'Thẩm Khanh Nguyệt đi cùng.
"Tiểu Thiểm, nếu như mắt của em khó chịu, nhất định phải nói cho mọi người biết nhé."
Lâm Vũ lái xe nhưng không quên dặn dò Lâm Thiển.
"Dạ, em biết rồi." Lâm Thiển nhẹ nhàng trả lời, nhưng đôi mắt cô ấy lại bị thu hút bởi thế giới bên ngoài cửa sổ xe.
Mấy ngày nay cho dù có ra ngoài, cô ấy cũng chỉ đi loanh quanh Thẩm gia. Thành phố tấp nập, nhộn nhịp đối với cô ấy vừa xa lạ vừa đầy sự hấp dẫn. Sau vài ngày tiếp xúc, Lâm Thiển cũng đã chấp nhận người anh trai này. Mặc dù cô ấy vẫn nói rất ít nhưng đã biết chủ động nói chuyện với Lâm Vũ. Tuyên Vân Lam vui vẻ liếc nhìn những người trong xe, sau đó nói với Lâm Vũ: “Đội trưởng cũ có ơn với con như vậy, con chỉ chuẩn bị chút quà này thì quá sơ
sài, lát nữa tìm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3429061/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.