Mồ hôi lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống, bọn họ liều mạng nén đau đớn mà kêu rên nói xin lỗi.
"Về sau đừng nói bậy như vậy nữa!" Thẩm Khanh Nguyệt nhẹ giọng thở dài, đảo mắt nhìn lướt qua bọn họ: “Ngày hai mươi tôi sẽ thanh toán đúng hạn. Mặt khác hợp tác của chúng ta bị hủy bỏ."
Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt liền lôi kéo Lâm Vũ lên xe.
Xe còn chưa khởi động Thẩm Khanh Nguyệt lại thò đầu ra khỏi cửa kính, giương mắt nhìn về phía bảo vệ bị dọa cho mặt mày trắng bệch, hờ hững nói: "Thu dọn hành lý rồi đến chỗ kế toán tổng kết tiền lương đi!"
Nghe thấy lời nói của Thẩm Khanh Nguyệt, trong lòng hai bảo vệ chợt lạnh.
Bọn họ hiểu đây là muốn đuổi việc họ.
Hai người khẽ nhếch miệng muốn cầu xin, nhưng nhìn thấy vẻ thảm hại của đám nhà cung cấp thì sợ tới mức không dám lên tiếng.
Lâm Vũ hờ hững liếc nhìn hai bảo vệ kia một cái rồi lái xe tiến vào công ty.
Mãi đến khi bọn họ rời đi một hai phút thì mấy nhà cung cấp mới chật vật tỉnh táo lại.
"A, chân của tôi!"
"Đau, đau quá..."
"Báo cảnh sát, báo cảnh sát mau đi!"
"Đưa ông đi bệnh viện..."
Ở cổng công ty, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Nhưng bọn Lâm Vũ đã không nghe thấy nữa.
Lâm Vũ đi theo Thẩm Khanh Nguyệt vào phòng làm việc của cô để biết đường đi.
'Trên đường đi gặp được người của công ty, Thẩm Khanh Nguyệt cũng không bủn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3429058/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.