Khi đi dạo trở về, thấy bọn họ dường như đã đạt được thỏa thuận, Lâm Vũ lại mời Vạn Ức Khổ vào trong sân uống trà. 
Vạn Ức Khổ vừa ngồi xuống, liền vội vàng giải thích: " n nhân, chuyện hợp tác... 
"Tôi không hỏi về chuyện hợp tác của các người." 
Lâm Vũ giơ tay ngăn cản Vạn Ức Khổ: "Cha anh thế nào rồi?" 
"Cảm ơn ân nhân quan tâm." Vạn Ức Khổ cảm kích, cung kính đáp: "Thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là đã già rồi, sức khỏe cũng không còn tốt như trước. Hai ngày trước bị nhiễm gió lạnh, nằm liệt giường." 
Lâm Vũ khế cau mày: "Cha anh như mới ngoài bảy mươi tuổi đúng không? Tại sao sức khỏe của ông ấy lại yếu như vậy?" 
Ở thời đại này, bảy mươi tuổi quả thực không được coi là già. Nhiều người ở tuổi tám mươi, chín mươi vẫn đi lại rất nhanh nhẹn! 
Với nguồn tài chính của Vạn Thị, sức khoẻ của Vạn Cửu Lĩnh phải được duy trì tốt mới phải. 
Ngay cả khi không thể đi lại vô cùng nhanh nhẹn thì cơ thể cũng không đến mức yếu như vậy. 
Vạn Ức Khổ bất lực cười khổ: “Chúng tôi cũng đã đi khám, họ nói khi còn trẻ làm việc quá sức, cơ thể thường xuyên suy nhược, bây giờ đã già rồi, muốn cố sức khoẻ tốt cũng đã muộn rồi. " 
Hoá ra là vậy! 
Lâm Vũ đột nhiên nhận ra. 
Hắn suy nghĩ một lát, nói: "Chút nữa tôi sẽ bảo Bồ Thạch Hoè đến khám cho ông ấy xem sao." 
"Bồ Thạch Hoè?" 
Vạn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3429053/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.