Nghe Lâm Vũ gọi Lâm Đông Lai như vậy, đám người lập tức đoán ra thân phận của hắn.
Trong chớp mắt, sắc mặt mọi người càng không tốt. Lâm Đông Lai cũng sững sờ hồi lâu, sau đó cất tiếng cười to: “Hóa ra là cháu trở về! Tôi đã nói rồi, làm sao con chó già Thẩm Vũ Nông kia có lá gan lớn đến mức cứu người mà Lâm gia giam giữ kia chứ!"
"Đúng là trở về rồi, còn mua một tặng một!" Lâm Văn Tùng cười to, giương
mắt nhìn cha mình: “Cha có hài lòng với món quà mừng thọ này không?”
"Hài lòng!" Lâm Đông Lai cười ha ha, nhưng lại đột nhiên thay đổi đề tài: “Nhưng còn thiếu cháu dâu của anh Triệu, cho nên cha chưa quá hài lòng! Chắc. anh Triệu cũng chưa hài lòng đúng không?"
Vừa dứt lời, Lâm Đông Lai cười nhìn về phía Triệu Đức Dung.
Triệu Đức Dung vỗ tay cười to: “Không sao cả, chúng đều ở chỗ này rồi thì chúng ta còn sợ không tìm thấy con tiện nhân nhỏ kia sao?"
Tiện nhân nhỏ?
Trong mắt Lâm Vũ lóe lên tia sắc lạnh.
"Vả miệng!" Hắn vừa ra lệnh một tiếng thì Ninh Loạn đã lao ra. Chát!
Một cái tát vang dội vang vọng cả đại sảnh Lâm gia.
Hai cái răng dính máu bay ra theo tiếng hét thảm.
Trong chớp mắt, Lâm gia đã hoàn toàn tĩnh mịch.
Chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Triệu Đức Dung không ngừng quanh quẩn bên tai mọi người.
Mọi người ngơ ngác nhìn Triệu Đức Dung khóe miệng dính máu, gần như không dám tin vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3429034/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.