Ngày hôm sau.
Mẹ con Lâm Vũ rời giường rất sớm rồi ăn mặc rất trang trọng. Lâm Thiển vẫn còn ngủ say.
Đêm qua sau khi Lâm Thiển tỉnh dậy thì người một nhà không khỏi khóc lóc. một chập.
Lâm Thiển quá suy yếu, từ nhỏ đã bị giam trong Vô Cốt Mộ nên tính cách cô ấy nhát gan mà quái gở. Cho dù nói chuyện với Lâm Vũ thì cô ấy vẫn lộ vẻ sợ hãi rụt rè, chỉ khi gặp mẹ mới hơi sáng sủa lên một chút.
Hai mẹ con ngầm hiểu nên cũng không đi quấy rầy mộng đẹp của Lâm Thiển.
Mười lăm năm qua cô ấy chưa từng được ngủ ngon.
Hơn nữa cũng không nên dẫn cô ấy tham gia chuyện hôm nay.
Cô ấy nên được cảm nhận sự ấm áp mà không phải máu tanh!
Trong sân, Lạc Trường Phong đang lau Vô Phong Chiến Đao.
Đao chưa ra khỏi vỏ, anh ta chỉ chùi thân đao.
Anh ta lau rất cẩn thận, dịu dàng như đối đãi với tình nhân.
Lâm Vũ đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi: "Ninh Loạn đâu?"
Lạc Trường Phong trả lời: "Chắc là chuẩn bị quà mừng thọ cho Lâm Đông Lai rồi!
"Tên chết tiệt này!"
Lâm Vũ bất đắc dĩ cười cười, lại hỏi: "Anh đã chuẩn bị xong chưa?"
Lạc Trường Phong ưỡn ngực đưa tay, cao giọng nói: "Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ mọi người thôi!"
"Không vội!"
Lâm Vũ hơi giơ tay lên: “Tôi ăn sáng với mẹ trước, anh cũng đi cùng đi."
Mười lăm năm qua hắn không được hưởng thụ sự ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3429029/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.