Chương trước
Chương sau
Tuy trước đó đã ngăn chặn mọi tin tức trong nước. Nhưng bức tranh tham gia thi đấu của Tưởng Thần ở nước Pháp không lâu sau liền xuất hiện trên những trang web lớn nhỏ ở Trung Quốc. Nếu không phải cố kỵ Tưởng Thần là người của Tưởng gia, chỉ sợ ngay cả thân thế của cậu cũng đã bị tuồn ra ngoài. May mắn Tưởng Chính Đông nhiều lần tạo áp lực cho giới truyền thông. Bọn họ vì vậy đành phải buông tha cho những tin tức nóng hổi đó.

“Thiên tài và thiên tài chạm tráng nhau, Tưởng Thần và Gass là sự kỳ diệu của thế giới”, nhìn người MC sinh động kể lại chuyện xảy ra ở Paris ngày hôm đó, Tưởng Chính Bắc khẽ cau mày. Cái tên Gass này thật là tuỳ hứng làm bậy.

Nghe được tiếng mở cửa, Tưởng Chính Bắc tắt TV. Hắn quay đầu lại liền trông thấy Tưởng Thần mở cửa đi vào, “Ba ba hôm nay ở nhà ah’?”

“Sao con về sớm vậy? Bây giờ mới giữa trưa thôi.”

“Sắp khai giảng rồi, nên trường học để cho chúng con nghỉ vài ngày.”

Tưởng Chính Bắc gật đầu, thuận thế lấy nước trái cây từ trong tủ lạnh ra đưa cho cậu, “Vậy con gần đây ở trong nhà đi đừng đi ra ngoài, muốn cái gì ba đi làm về sẽ mua cho con.”

“Dạ.” Tưởng Thần không phản đối, bản thân cậu cũng không thường đi ra ngoài chơi, cũng không có nhiều bạn bè. Ở nhà ngược lại thoải mái không ít. “Đúng rồi ba ba, gần đây ba có nhận được tin nhắn hay điện thoại của Gass không?”

Sắc mặt của Tưởng Chính Bắc rất bình tĩnh nói, “Không có.”

Nhớ đến tấm danh thiếp bị Tưởng Chính Bắc ném đi Tưởng Thần liền thở dài, cũng chỉ có thể chờ Gass chủ động đến tìm cậu. Tuy chỉ mới ở chung vài ngày ngắn ngũi, nhưng Tưởng Thần vẫn có thể cảm nhận được trên người cậu và Gass có chung một luồng khí không giải thích được. Nếu có thể làm bạn với nhau thì tốt rồi.

Điều may mắn trong năm thứ ba này của Tưởng Thần chính là người cậu vẫn luôn mong chờ rốt cuộc cũng biến thành chủ nhiệm lớp của cậu. Trong khoảnh khắc Diệp Phong cầm giáo án đi vào phòng học, những nữ sinh ngồi dưới bàn ngay lập tức xôn xao. Tưởng Thần cười cười, quả nhiên thầy Diệp rất nổi tiếng trong giới nữ sinh.

Diệp Phong cũng nhìn thấy Tưởng Thần. Mấy năm nay cả hai người bọn họ đều biến hoá rất lớn. Tưởng Thần hiện giờ nhìn rất hiểu chuyện, Diệp Phong cũng đã không còn là người chặn đường các nghiên cứu sinh ở trước cửa trường đại học với bộ dạng muốn hành hung người ta nữa.

“Học kỳ kế tiếp tôi chính là chủ nhiệm của các em. Tôi biết các em đều là thiên tài, không sầu khổ vì học tập. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở các em, làm và không làm, là hai kết quả hoàn toàn khác nhau. Các em đừng tự kiêu mà chậm trễ tương lai của mình. Mặc khác, từ ngày hôm nay trở đi hãy xác định trường đại học mà các em muốn vào.”

“Xác định trường đại học?”

“Phải, các em muốn vào trường đại học nào thì hãy viết ra. Thi đại học không phải vì muốn có một số điểm cao, các em phải suy nghĩ thật kỹ sau này mình muốn làm nghề gì.”

Nhất Trung không phải là trường học quý tộc, trong những lớp học xuất sắc cũng có rất ít học sinh có gia thế. Trong những người này, gia cảnh của Tưởng Thần được xem là tốt nhất. Đại đa số học sinh ở đây đều xuất thân từ những gia đình bình thường. Thi đậu vào một đại học danh tiếng đối với bọn họ mà nói giống như thay đổi vận mệnh cuộc đời.

Đến giờ nghỉ giải lao Tưởng Thần đi tìm Kha Thiên. Lúc cậu tìm thấy Kha Thiên thì nhìn thấy hắn đang hút thuốc lá. Tưởng Thần sửng sốt một chút chỉ vào tay của hắn, “Cậu…”

Kha Thiên không muốn trả lời cậu, vốn định tắt điếu thuốc trên tay nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm. Kha Thiên nhìn Tưởng Thần nói, “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi muốn hỏi chí nguyện của cậu, cậu muốn thi vào trường nào?”

Kha Thiên ngồi trên bàn đánh bóng bàn từ trên cao nhìn xuống, “Thuận theo tự nhiên.”

“Chuyện này sao có thể thuận theo tự nhiên ah’. ” Nhìn thái độ không quan của Kha Thiên, Tưởng Thần hơi buồn bực. Cậu ngửa đầu lên đối diện với hắn. “Thầy Diệp nói chí nguyện rất quan trọng.”

“Tôi không có chí nguyện nào hết, học cái gì cũng được.”

Tưởng Thần sửng sốt, “Kha Thiên…”

“Còn cậu? Chí nguyện cậu là gì?”

“Tôi? Tôi muốn vào đại học J.”

Kha Thiên nghe cậu xong yết hầu của hắn liền cứng lại, “Cậu muốn ở lại thành phố A?”

“Đúng vậy, như thế tôi sẽ không cách quá xa ba ba.”

Kha Thiên búng mạnh điếu thuốc trên tay, ngọn lửa của tàn thuốc chợt loé lên. Hắn dùng giọng điệu băng lãnh nói, “Cậu chừng nào mới có thể cai sữa hả?”

“Cậu biết tôi vì cái gì không?”

Bởi vì hắn thừa biết nên mới không cam lòng như vậy, “Trường đại học J không phải là trường đại học mỹ thuật, chẳng lẽ cậu không muốn tiếp tục theo đuổi hội hoạ?”

“Hội hoạ và việc học hành đối với tôi mà nói không có xung đột. Hội hoạ là sở thích của tôi, tôi có thể chu toàn nó. Hơn nữa tôi đã bái giáo sư Dương làm thầy.”

“Cũng phải, bằng danh tiếng của cậu hiện giờ còn cần gì vào mấy học viện mỹ thuật tạo hình đó.” Kha Thiên khẽ hít một hơi dài, tuy hắn không muốn thừa nhận. Nhưng Tưởng Thần thật sự xuất sắc hơn hắn rất nhiều. Thích chuyện gì sẽ cố gắng đi làm thật tốt, yêu người nào đó liền sẽ không quay đầu mà tiếp tục tiến về phía trước.

“Thật ra tôi cảm thấy cậu xuất sắc hơn tôi rất nhiều, thể dục thể thao đều giỏi, thành tích cũng tốt hơn tôi. Từ lúc quen biết cậu cho tới giờ tôi vẫn luôn hâm mộ cậu. Luôn hy vọng mình có thể trở thành một người như cậu.”

“…” Kha Thiên bị những lời nói của Tưởng Thần làm cho ngẫn người. Hắn đang chuẩn bị đưa điếu thuốc lên miệng hút thì tay hắn bỗng dừng lại ở giữa không trung. “Chuyện chí nguyện tôi sẽ suy nghĩ lại.”

“Thật vậy sao?!” Tưởng Thần cao hứng mà mở to hai mắt, “Thật ra tớ luôn hy vọng cậu có thể cùng tớ vào đại học J. Nhưng nếu cậu không muốn thì thôi. Dù sao đại học J cũng không nhất định có ngành nghề cậu thích. Huống hồ dựa vào thành tích của cậu thi vào đại học B cũng hoàn toàn có khả năng…”

Giọng nói của Tưởng Thần ở bên tai Kha Thiên càng ngày càng nhỏ. Thế giới của hắn chậm rãi không còn tiếng động, chỉ còn lại thiếu niên đang nói chuyện trước mắt, vẻ mặt thẹn thùng xinh đẹp. Người này.. nếu như cũng thích mình thì tốt biết bao nhiêu…

Buổi tối Tưởng Chính Bắc và Tưởng Thần ăn cơm chiều xong liền ngồi trên ghế sô-pha xem TV. Cậu nói với hắn chuyện chí nguyện của mình, “Ba ba, con định thi vào trường đại học J.”

“Đại học J?”

“Dạ, thầy Diệp nói trường đại học thiết kế J đứng đầu toàn quốc, nên con nghĩ muốn thử.”

Tưởng Chính Bắc ôm lấy vai Tưởng Thần, hắn nắm lấy cằm cậu, nhìn vào ánh mắt của cậu. “Sao lại đột nhiên muốn đi học thiết kế? Ba còn tưởng con sẽ thi vào học viện mỹ thuật. Hơn nữa gần đây có vài trường đại học có ý hỏi đến con.”

Tưởng Thần lắc đầu, “Thành phố A chỉ có một trường nghệ thuật… hơn nữa…”

Tưởng Chính Bắc cong khoé môi cười cười, “Không muốn rời khỏi thành phố A?”

“Dạ.”

“Vì sao?”

Vì sao… Tưởng Thần nhìn ánh mắt trêu đùa của Tưởng Chính Bắc. Không hiểu vì sao đối phương rõ ràng biết nguyên nhân nhưng vẫn luôn không ngừng hỏi cậu lý do. Làm cho cậu lúc nào cũng giống như động vật nhỏ bị trêu đùa.

“Không vì sao hết, con thích nơi này.”

“Ah?” Tưởng Chính Bắc nhướng mày, “Không có nguyên nhân khác sao?”

“Thật ra nếu so sánh, con cảm thấy thiết kế thực dụng hơn hội hoạ một chút. Hội hoạ là sở thích của con, học thiết kế là vì sinh hoạt cuộc sống. Với lại ba ba vẫn thường nói thành phố A về sau sẽ phát triển… ưhmm…”

Thấy Tưởng Thần vẫn luôn nói trái nói phải, Tưởng Chính Bắc nhướng lông mày, cúi người ngăn lại cái miệng lải nhải của đối phương. Thẳng cho đến khi người kia bị hôn đến thiếu dưỡng khí. Tưởng Chính Bắc mới buông tha cho đôi môi đỏ mọng kia. “Cho con không nói lời thật.”

“…” Ánh mắt và khuôn mặt của Tưởng Thần đều đỏ bừng, cậu dựa vào ***g ngực của Tưởng Chính Bắc. “Ai bảo ba ba luôn trêu đùa con, con cũng không còn là trẻ nhỏ.”

Tưởng Chính Bắc cười nhéo mũi cậu, “Thì ra bảo bối đang làm mình làm mẩy.”

Tưởng Thần nằm trong ***g ngực của Tưởng Chính Bắc, hai cánh tay ôm lấy thắt lưng hắn. “Ba ba, con không muốn cách ba ba quá xa.”

“Ngoan, ba muốn con hiểu chuyện này rõ ràng. Dù sao nó cũng có liên quan đến tương lai của con.”

Tưởng Thần gật đầu, “Thật ra con từ trước đã nghĩ rồi, đại học J rất tốt, cũng là trường đại học nổi tiếng nằm trong top 10 cả nước. Hơn nữa trải qua chuyện lần trước con cảm thấy mình không thích hợp đi làm hoạ sĩ. Với con mà nói vẽ tranh là tự do và cảm hứng. Nếu như vì danh lợi tiền tài thì sẽ mất đi lý do tại sao con thích hội hoạ. Hơn nữa thiết kế cũng gần giống như hội hoạ. Trong mắt của con, hội hoạ là tự do để vẽ những thứ mình muốn chứ không phải cố gắng để làm.”

Tưởng Chính Bắc nghe Tưởng Thần không ngừng giảng về việc mình vì sao muốn học thiết kế, trong lòng hắn càng thêm mềm mại. Đứa bé này mỗi một lần luôn làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Cậu lại càng cho hắn thấy sự cứng cỏi cùng dùng cảm bên trong con người của cậu. “Nếu như vậy thì cứ làm những điều con thích đi.”

“Thật sao ba ba?! Con không học hội hoạ ba ba không tức giận sao?”

“Dĩ nhiên không rồi.” Đương nhiên suy nghĩ này của Tưởng Chính Bắc hoàn toàn xuất phát từ tâm tư của hắn. Hắn muốn khoá chặt đứa bé này, muốn giam cầm Tưởng Thần ở bên cạnh hắn. Nhưng Tưởng Chính Bắc vẫn luôn sợ mình một ngày nào đó không cẩn thận sẽ làm tổn thương đến cậu. Tưởng Chính Bắc vẫn luôn cho rằng chỉ có mình hắn mới là người yêu điên cuồng trong tình cảm cấm kỵ này. Nhưng hiện giờ hắn mới hiểu được, đứa bé này không bao giờ muốn rời khỏi hắn. Tưởng Chính Bắc nhìn Tưởng Thần đang cúi đầu nghịch tập tranh vẽ của mình. Cậu đơn thuần tốt đẹp như vậy, cậu là đứa con của hắn, của một mình hắn.

“Ba ba.”

“Huh?”

“Qua tháng sau sẽ là sinh nhật của con.”

“?” Tưởng Chính Bắc cúi đầu nhìn Tưởng Thần. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của cậu nhưng hắn vẫn mẫn cảm phát hiện lỗ tai cậu đã biến hồng, ngón tay lật tới lật lui tranh vẽ cũng khẽ run rẫy. Tưởng Chính Bắc dùng lực đem cậu ôm vào trong lòng mình. “Con muốn quà gì?”

“Không phải cái này… tháng sau sinh nhật xong con sẽ thành niên..”

“Đúng vậy, đến lúc con thành niên ba sẽ tặng cho con một món quà thật lớn được không?!”

Tưởng Thần đỏ mặt không nhìn Tưởng Chính Bắc. Nhưng cậu lại vươn tay ôm lấy cổ hắn, ngồi lên người của hắn. Đầu Tưởng Thần chôn vào trong ngực Tưởng Chính Bắc. “Ba ba, lần trước ba nói đợi đến khi con thành niên sẽ cho con hiểu rõ chuyện đó…”

“…”

“Ba ba, con yêu ba ba!” Lỗ tai của Tưởng Thần dán lên ***g ngực của Tưởng Chính Bắc, cậu nghe từng nhịp đập mạnh mẽ hữu lực của trái tim hắn ở bên tai, “Ba ba, con yêu ba ba. Tưởng Thần yêu Tưởng Chính Bắc, ba có biết không?”

Tưởng Thần liên tiếp nói lời yêu hắn, những câu này giống như mê hoặc Tưởng Chính Bắc, làm cho hắn không kiềm nén được sự say đắm. Trong lòng hắn vừa cảm thấy tê dại vừa cảm thấy chua xót. Tưởng Chính Bắc không kiềm lòng được liền vươn hai tay ôm chặt lấy người trong lòng mình. Hắn cúi đầu hôn lên môi cậu, “Tưởng Chính Bắc biết, ba biết, ba cũng yêu con.”

“Ba ba…”

“Từ trước đến giờ ba không nghĩ sẽ dùng tình yêu của mình để ngăn trở đôi cánh của con. Thế nhưng mỗi lần nhìn con, ba vẫn không nhịn được ý nghĩ đem con khoá ở bên cạnh. Tuyệt đường lui của con, làm cho con chỉ có ba, chỉ có thể có ba. Ba quá yêu con nên không biết lúc nào sẽ không cẩn thận làm tổn thương con.”

“Con không sợ, con muốn cùng ba ba vĩnh viễn ở bên nhau. Con cũng muốn độc chiếm ba ba, muốn thế giới của ba ba chỉ có mình con. Cho nên, con và ba ba giống nhau, phải không?”

Hai trái tim xao động kề sát một nơi, Tưởng Thần ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Bắc, cậu đột nhiên nở nụ cười.

“Tiểu ngốc nghếch.” Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu.

Tưởng Thần liền thuận thế nắm lấy tay hắn, “Ba ba chúng ta ra ban công ngắm sao đi.”

Tình cảm của hai người giống như việc uống nước vậy, chỉ có người trong cuộc mới biết nó là ấm hay là lạnh.

________________________

Ngọt quá trời ơi *che mặt*

p/s: White Valentine vui vẻ nha các nàng~~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.