Nhìn bức tranh của Tưởng Thần bị xé rách, Tưởng Hằng sững sờ cả người. Nó đang chuẩn bị tuỳ tiện nói vài câu thì bất chợt nghe thấy tiếng xe dừng lại ở bên ngoài. Chỉ sợ là Tưởng Chính Bắc đã trở về.
Tưởng Hằng quay đầu nhìn Tưởng Hạo, Tưởng Hạo liền lôi kéo nó trực tiếp chạy về gian phòng của mình. “Hạo…”
“Còn không mau chạy!” Tưởng Hạo quay đầu nhìn về phía Tưởng Thần uy hiếp. “Dám nói cho chú ba biết ngươi nhất định sẽ chết!”
Chiều hôm qua chúng nó đã nhìn thấy thái độ bảo hộ Tưởng Thần của Tưởng Chính Bắc. Bây giờ còn không chạy quả đúng là tự đem đầu mình để ngay họng súng.
Lúc Tưởng Chính Bắc đi vào trong phòng liền cảm thấy có chút kỳ lạ. Tưởng Thần đưa lưng về phía hắn đang làm gì đó. Tưởng Chính Bắc vừa rồi có nghe quản gia nói, đứa con của hắn cả buổi chiều đều ngồi vẽ tranh. Hắn nở một nụ cười, đoán chừng nhóc con này muốn cho mình một kinh hỉ đi. Đời trước Tưởng Thần rất thích vẽ tranh. Có thể nói vẽ tranh chính là sở thích duy nhất của cậu.
Tưởng Chính Bắc từ phía sau đi đến gần đỡ Tưởng Thần đứng dậy. Hắn cầm lấy bức vẽ trong tay cậu, tính xem thử tiểu Thần của hắn rốt cuộc đã vẽ cái gì cho hắn. Nhưng khi nhìn thấy bức tranh bị xé rách làm đôi, Tưởng Chính Bắc sửng sốt, hai mắt Tưởng Thần hồng hồng dõi theo hắn. Cậu cắn môi vẻ mặt giống như sắp khóc. “Sao lại xé? Không muốn tặng cho ba sao?”
“Là do con không cẩn thận.” Tưởng Thần cầm lại bức hoạ, “Ba, để con vẽ lại rồi tặng cho ba.”
Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu, “Bây giờ đừng vẽ, đi ăn cơm trước đã. Ăn xong rồi ba dẫn con đi ra ngoài mua chút đồ.”
Chờ đến khi anh hai và chị dâu của hắn trở về nhà. Tưởng Hằng và Tưởng Hạo mới từ trong phòng đi ra ngoài. Tưởng Chính Bắc làm sao không biết chuyện ngày hôm nay có điều kỳ lạ. Tưởng Thần là một đứa trẻ rất cẩn thận, cậu lại càng không thể tự xé rách bức tranh của mình. Những nếp nhăn trên tờ giấy kia cũng quá rõ ràng, không biết hai đứa nhóc này đã làm gì với Tưởng Thần, khiến cho cậu không chịu nói thật với hắn.
Phòng bếp làm cơm tối, hôm nay không dùng dao nĩa nên Tưởng Thần ăn cơm gọn gàng hơn.
Tưởng lão gia tử nhìn thấy cũng mở miệng ngọc khen cậu một câu. Sau đó ông lại hỏi Tưởng Chính Bắc, “Hôm nay con đến công ty làm việc cảm thấy thế nào?”
“Vừa mới nhận chức nên có nhiều việc con vẫn chưa rõ lắm, nhưng sau này con sẽ làm tốt hơn.”
Tưởng lão gia tử gật đầu, “Có lòng sẽ được, độ sắc bén của con ở thị trường cha vẫn luôn tin tưởng. Bản kế hoạch mùa sau mau chóng đưa lên.”
“Vâng.”
Chị dâu Tưởng gia ở dưới bàn ăn đá chồng mình mấy cái. Tưởng Chính Đông đang buồn bực, liền không để ý đến việc trưởng bối vẫn còn đang ở đây, hắn lạnh mặt liếc mắt nhìn vợ mình. Phương Bình thấy Tưởng Chính Đông như vậy liền cảm thấy uỷ khuất, cô làm nhiều như thế đều không phải vì hai đứa con trai sao. Hiện giờ nhìn thấy Tưởng Chính Bắc lấy lòng lão gia tử ở trước mặt mọi người. Còn bản thân cô chỉ có thể ngồi nhìn, trong lòng càng nghĩ càng không phục.
“Hạo Hạo, con hôm nay không phải được nhận giấy khen đứng nhất lớp sao? Tại sao không đưa cho ông bà nội xem thử.”
Bà Tưởng nghe con dâu mình nói như vậy, hai mắt liền híp thành một đường. “Phải không ah’? Hạo Hạo lợi hại như vậy sao? Mau đem cho bà nội xem thử.”
“Mau ăn cơm đi, xem giấy khen gì chứ.” Tưởng lão gia tử mở miệng nói chuyện khiến cho sắc mặt của bà Tưởng và Phương Bình nhất thời trở nên cứng ngắc.
Chỉ có Tưởng Thần không hiểu gì ngoan ngoan ngồi ăn cơm.
Tưởng Chính Bắc gắp một con tôm, lột vỏ rồi bỏ vào trong bát cho cậu.
“Cảm ơn ba.”
Tưởng Thần vì như thế liền gắp một ít thức ăn cho lão gia tử. “Ông nội ăn đi.”
“Hộ khẩu của tiểu Thần sắp làm xong rồi. Con mau chọn một trường học cho nó đi, học tập không thể chậm trễ.”
Tưởng Chính Bắc gật đầu.
Sau khi ăn xong cơm tối, Tưởng Chính Bắc mang theo Tưởng Thần đi ra ngoài. Vừa lên xe Tưởng Thần đã ngồi vào ghế phó lái, rất tự giác mà thắt giây an toàn. “Con còn biết thắt dây an toàn sao, tiểu Thần thật thông minh nha.”
“Là ông nội nói cho con biết.”
Tưởng Thần lần đầu tiên cùng lão gia tử trở về. Lúc hai người ngồi trên xe, Tưởng lão gia tử đã vươn tay giúp cậu thắt dây an toàn. Tuy ông không giống như người ông hiền lành của cậu. Nhưng Tưởng Thần chung quy cũng vô thức xem ông như người ông đã chăm sóc cậu.
Tưởng Chính Bắc khi lái xe cũng không nói lời nào. Hắn kỳ thật vẫn luôn không hiểu, ngày trước lão gia tử nhất quyết bắt hắn đem đứa con này xoá sạch. Nhưng vì sao cách mười mấy năm sau ông lại tìm Tưởng Thần trở về. Hắn lúc trước luôn nghĩ lão gia tử muốn lợi dụng đứa bé này để huỷ diệt hắn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện này dường như không đơn giản như vậy.
“Ba.”
“Sao vậy?”
“Ba, sao ba lại không ở cùng với mẹ?”
Tưởng Chính Bắc dừng một chút, câu nói này của Tưởng Thần làm cho hắn nhớ tới Lâm Tĩnh. Năm đó hắn cũng không có đi tìm cô. Nghe cha hắn nói cô đã mất tích, Tưởng Chính Bắc vẫn luôn cho rằng cô đã chết. Tình yêu thời thiếu niên của hắn đều đã bị thời gian bào mòn. Hiện giờ nghĩ đến Lâm Tĩnh, hắn chỉ còn lại cảm giác áy náy.
“Mẹ con đã sớm không ở cùng với ba ba.”
Tưởng Thần thuận theo tự nhiên mà lý giải hai người bọn họ đã ly hôn. Lúc trước khi còn ở nông thôn, thời điểm cậu đến trường cũng từng nghe nói cha mẹ của bạn cùng lớp đã ly hôn. Tưởng Thần cũng không nghĩ ly hôn là chuyện đáng sợ. Ngược lại, cậu dường như cảm thấy Tưởng Chính Bắc ở một mình cùng với cậu thì càng tốt hơn.
Xe dừng lại ở khu trung tâm mua sắm của Tưởng Thị, Tưởng Chính Bắc xuống xe mở cửa cho Tưởng Thần.
Hai người liền đi thẳng vào khu trung tâm tầng năm.
“Hoan nghênh ghé thăm Tôn Phẩm Sinh Hoạt.”
Hai khu trung tâm mua sắm Tôn Phẩm Sinh Hoạt và Duyệt Gia là sản nghiệp của Tưởng Thị. Duyệt Gia là khu kinh doanh nhắm vào người tiêu dùng phổ thông. Còn Tôn Phẩm Sinh Hoạt là khu mua sắm cao cấp có danh tiếng. Muốn mua một cái bát ở đây cũng phải mất hơn bốn con số.
Hôm nay Tưởng Chính Bắc chủ yếu đến đây là vì muốn mua thêm quần áo cùng một ít đồ dùng sinh hoạt cho Tưởng Thần. Cậu sắp đi học, hắn cũng không thể để cho cậu mặc quần áo cũ. Nếu đã nhận cậu là người của Tưởng gia. Vậy thì phải đối đãi cậu như một thiếu gia của Tưởng gia, một chút cũng không thể qua loa.
Tưởng Thần nhìn những món đồ đủ màu sắc đến hoa cả mắt. Tưởng Chính Bắc cười nói, “Nếu con thích thì mua hết toàn bộ.”
“Có thể sao?”
“Đương nhiên có thể.”
Tưởng Thần chớp chớp mắt, vẻ mặt như đang nói “Ba thật tốt”, khiến cho Tưởng Chính Bắc cảm thấy rất thoả mãn.
Hai người đi đến khu trang phục, nhân viên bán hàng liền nhiệt tình đi đến chào đón. “Ngài muốn mua quần áo cho em trai sao? Ngài muốn kiểu quần áo thế nào tôi có thể giới thiệu.”
“Đây là con trai tôi.”
Nhân viên bán hàng sửng sốt một chút, “Thành thật xin lỗi, bởi vì tiên sinh nhìn còn rất trẻ. Ngài có thể qua bên này xem thử, đây là kiểu trang phục mới nhất. Trẻ con có làn da trắng mặc cái này sẽ rất xinh đẹp.”
Tưởng Chính Bắc ở giữa gian hàng chọn vài bộ quần áo, “Con đi thử xem.”
Áo sơ mi có sọc ca rô màu trắng, quần jeans màu xanh có dây đeo. Thời điểm Tưởng Thần từ trong phòng thay đồ bước ra, khí chất cả người cậu liền thay đổi. Nhân viên bán hàng ngay lập tức đem một đôi giày đến giúp Tưởng Thần mang vào. Tưởng Chính Bắc vừa lòng gật đầu, “Thử thêm vài bộ này đi.”
“Ba ba, con chỉ muốn một bộ thôi, như vậy là được rồi.”
Tuy biết Tưởng Chính Bắc có tiền. Nhưng vừa rồi bọn họ đã mua rất nhiều. Tính toán nhỏ nhặt trong nội tâm của Tưởng Thần nói cho cậu biết, những thứ này đều rất đắt tiền.
Tưởng Chính Bắt mặc kệ lời của cậu. Hắn phát hiện việc chăm sóc trẻ con thật ra rất có cảm giác thành tựu. Nhìn cậu dùng đồ vật hắn mua, mặc quần áo hắn đưa. Nhất cử nhất động đều học theo hắn. Thậm chí cậu chỉ mới mấp máy môi hắn liền đoán được cậu muốn nói gì.
Sau khi Tưởng Thần bị mang đi thử vài bộ quần áo. Tưởng Chính Bắc mới vừa lòng mà quét thẻ thanh toán.
Sau khi từ nước ngoài trở về hắn chỉ có một khoảng tiền nhỏ, không tính là nhiều lắm. Nhưng đúng lúc hắn nhớ được hai cổ phiếu sẽ lên giá cao vào năm đó, nên hắn đã nhanh tay mua vào.
Cuối cùng Tưởng Chính Bắc mua cho Tưởng Thần một bộ công cụ vẽ. Tuy Tưởng Thần cảm thấy rất đắt, nhưng vẫn không thể nào chống cự được sự hấp dẫn của hội hoạ, cậu đành gật đầu nói muốn.
Chờ Tưởng Thần định xong trường học. Tưởng Chính Bắc còn có kế hoạch tìm cho cậu một giáo viên dạy mỹ thuật. Nếu về sau Tưởng Thần muốn đi trên con đường này, hiện tại cũng nên chuẩn bị tốt nền tảng cho cậu.
Ngày hôm qua Tưởng Chính Bắc đã sai quản gia dọn dẹp một căn phòng kế bên phòng ngủ của hắn, hiện giờ đã sắp xếp xong. Tưởng Thần tuy lôi kéo Tưởng Chính Bắc có chút không nguyện ý, nhưng cậu vẫn cắn môi đi theo quản gia.
Tính cách sau này của Tưởng Thần luôn mang theo chút âm trầm. Nhưng trái lại hiện giờ cậu tuy không thích nói chuyện, nhưng vẫn rất đơn thuần ngây ngơ, lại càng thêm đáng yêu. Nghĩ đến việc đứa con này nhiều năm sau mê luyến mình, tâm tình của Tưởng Chính Bắc có chút phức tạp. Có lẽ sau khi khôi phục lại quan hệ cha con bình thường. Tưởng Thần cũng sẽ vì vậy mà buông tha sự bất chấp đó dành cho hắn.
Không biết mình muốn gì, Tưởng Chính Bắc nghiêng người. Vừa nghĩ đến việc Tưởng Thần về sau sẽ không thích hắn, Tưởng Chính Bắc bỗng cảm thấy bản thân giống như vừa mất đi một bảo vật vô giá.
Nhưng nếu cậu không thích hắn thì tốt hơn, sẽ không cần vì hắn mà tự sát.
※
Công việc của Tưởng Chính Bắc ở công ty đã dần đi vào quỹ đạo. Hắn làm một phần kế hoạch cho mùa tới. Sau đó để cho mỗi nhân viên trong phòng marketing làm một phần. Mọi người tập trung lại xử lý, dùng thời gian một tuần rốt cuộc đem bản kế hoạch báo cáo cho cấp trên. Bộ phận marketing cũng chậm rãi thay đổi ấn tượng đối với Tưởng Chính Bắc.
Bởi vì Tưởng Chính Bắc cố gắng biểu hiện mình là một người hiền hoà. Nên nhân viên trong bộ phận thị trường đều tình nguyện thân cận với hắn. “Quản lý, nếu bản kế hoạch đã làm xong rồi. Không bằng đêm nay anh cùng mọi người đi chơi đi.”
“Thật ngại quá, tôi ở nhà có việc rồi.”
Đối phương hiểu rõ mỉm cười, “Ah~~ là bạn gái sao?”
“Không, là con trai của tôi.”
Vài cô gái ngay lập tức ngây người. Thanh danh của Tưởng Chính Bắc ở phòng thị trường ngay từ đầu đã không tốt. Khi hắn vừa mới nhận chức, tất cả mọi người đều có thành kiến với hắn. Nhưng ở chung một khoảng thời gian, bọn họ đều nhận ra Tưởng Chính Bắc không phải là loại người mà bọn họ đã đồn đãi. Vài cô gái cũng bắt đầu ngấm ngầm trao trái tim cho Tưởng Chính Bắc. Nhưng không nghĩ đến hắn ngay cả con cũng đã có rồi.
“Nếu như thế thì chúng ta cùng nhau đi thôi, đi nhanh một chút ra ngoài chơi ah’.”
Thư ký sau khi đem mọi người đuổi ra ngoài mới nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tưởng Chính Bắc ngồi trên ghế đột nhiên có chút nhớ Tưởng Thần, hắn vẫn nên về nhà sớm một chút với cậu ah’.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]