Ngày ngày vô vị tu hành, đến khi Bạch Bích vất vả đạt được chút thành tựu, rốt cuộc nhổ giò thành một thanh niên cao lớn, cũng không phải khổ sở vì tai và đuôi nữa, hắn không chút nghĩ ngợi vội lao xuống núi.
Khi nện bước trên con đường đất bên bờ sông lại không thấy bóng hình nho nhỏ ngồi xổm nơi đó rửa bát, đang lúc tính chạy tới quán cơm tìm người, hắn lại nghe thấy từ học đường gần đó truyền tới tiếng trẻ con đọc sách trong veo:
“Tín tẫn vu nghĩa, ngôn khả phục dã...”
Sau đó là một giọng nam trong sáng vang lên: “... Cung cận vu lễ, viễn sỉ nhục dã.”
Giọng nói này có chút quen thuộc lại dường như xa lạ. Bạch Bích trong lòng khẽ động, đi nhanh mấy bước đến nhà gỗ dùng làm học đường.
Nhìn qua song cửa, chỉ thấy một nam tử cao gầy tay cầm quyển sách đang đọc từng câu.
Rõ ràng là mi mục quen thuộc, mà nhìn thế nào cũng không giống năm xưa. Rõ ràng gương mặt có thể nói là xa lạ, nhưng thần sắc nơi khóe mắt đầu mày lại tựa như người kia năm đó….
Bạch Bích chưa từng dự đoán được: một lần tu hành này của hắn, là mười năm tròn.
Những ngày tu hành trong động phủ trên núi cao cách biệt với trần gian. Trong lòng Bạch Bích không biết cái gì là “vật đổi sao dời cảnh còn người mất”. Đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là về núi một chuyến, ở động phủ một thời gian rồi lại xuống núi____chỉ đơn giản như thế thôi.
Thế nhưng đối với Dương Tô, đã qua mười mùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-phien/22956/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.