Chuỗi hạt của Yến Thư Vọng chỉ là vật trưng bày, cuối cùng đương nhiên phải về với chủ, được đeo lên cổ tay Trịnh Dư An.
“Hơi khoe khoang đấy.” Vào ngày cuối tuần một tuần sau đó, Trịnh Dư An bắt đầu thu dọn đồ đạc, thuê công ty chuyển nhà của Nhật Bản, chuẩn bị đưa qua chỗ Yến Thư Vọng.
Trước lúc hai người về ở chung từng có chút tranh chấp không thể tính là “tranh chấp”, bàn bạc về vấn đề rốt cục ai tới nhà ai ở.
Nhà Trịnh Dư An cũng ở Khu công nghiệp, dù đường xá với bất động sản không bì được với Vịnh Ánh Trăng của Yến Thư Vọng nhưng cũng không hề kém. Anh vốn cũng không tính sống chung sớm như vậy. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện xác định quan hệ rồi, nô lệ doanh nghiệp yêu đương khó khăn nhất ở điểm nào, chính là lúc tình cảm mới chớm thì đều phải đi làm tới tám, chín giờ tối. Ở chung còn có thể lăn giường, không ở chung thì sao đây? Tình nhân cuối tuần? Yêu đương qua Wechat? Như vậy đúng thảm quá rồi.
Trịnh Dư An cũng không phải người bày vẽ, nếu đã quyết định sống chung thì ngay lập tức gọi điện bàn chuyện chuyển nhà với Yến Thư Vọng.
Ý của Yến Thư Vọng là muốn ở chỗ của hắn.
“Gần ngân hàng của em hơn.”
Trịnh Dư An: “Anh ở chỗ em cũng đâu xa đâu.”
Yến Thư Vọng: “Nhà anh hơn nhà em hai phòng.”
“……” Trịnh Dư An cảm thấy lời này như đang xúc phạm anh, giọng điệu quái gở nói, “Sao, tiện có cãi nhau thì chia phòng ngủ hả?”
Yến Thư Vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-phach-cau-vong/751151/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.