Lúc chủ đề câu chuyện bắt đầu lệch hướng, Trịnh Dư An thật sự cũng không ngờ tới. Chủ yếu vì mấy đề tài có phần thô tục thế này chẳng hề hợp với khuôn mặt như tiên giáng trần của Yến Thư Vọng.
Ăn uống, trai gái là nỗi phiền não của kẻ trần tục, nhìn Yến Thư Vọng kiểu gì cũng không nên có.
“Công việc bình thường bận bịu thế, tôi sắp thành hòa thượng rồi.” Thật sự muốn nói chuyện thì Trịnh Dư An cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong. Chủ đề không bình thường nói một cách bình thường, bình bình thản thản mới thú, “Dù sao tôi cũng thật sự không phải người tùy tiện.”
Yến Thư Vọng hình như cảm thấy buồn cười. Hắn còn thật sự cười thành tiếng, tay gõ cho điếu thuốc chui ra.
“Hút không?” Hắn hỏi.
Chẳng đợi Trịnh Dư An trả lời, điếu thuốc đấy đã được đưa tới trước mặt anh.
Trịnh Dư An nhận lấy.
Anh nói tiếng cảm ơn, lấy bật lửa, châm thuốc cho Yến Thư Vọng trước. Hai người họ hành động này nối động tác kia, thế mà lại có chút ăn ý, ngay cả nhãn hiệu thuốc lá cũng giống nhau, cũng chẳng biết là ai thiếu của ai.
“Tôi thích tính không tùy tiện của cậu.” Yến Thư Vọng chợt nói. Hắn cầm điếu thuốc, ngón tay cái chống ở huyệt thái dương, nghiêng đầu nhìn Trịnh Dư An.
Đèn trong quán pub thật sự rất tối, ngược lại càng làm tôn lên khuôn mặt sáng sủa của Yến Thư Vọng. Nét cười của hắn thật nhẹ, đuôi mắt lại như mang theo tình ý nồng nàn say mê. Hai nét hợp chung, tựa cảnh sắc vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-phach-cau-vong/751129/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.