Đàn ông dù bao nhiêu tuổi thì tới lúc đấu bóng đều sẽ có chút háo thắng. 3 đấu 3 trên cơ bản sẽ là 1 kèm 1. Trịnh Dư An là tiền phong của đội mình còn Yến Thư Vọng là tiền phong của đội hắn nên tất nhiên hai người sẽ tụ lại một chỗ.
Vóc người Yến Thư Vọng cao hơn một chút, lúc nhấc tay cản người dù ít dù nhiều đều sẽ có đụng chạm da thịt. Bước chân hắn linh hoạt, làm động tác giả cũng tới nơi tới chốn, mấy lần đột phà sự phòng thủ của Trịnh Dư An. Qua qua lại lại, hai người tiêu tốn không ít sức lực. Lúc Yến Thư Vọng ném cú 2 điểm cuối cùng, Trịnh Dư An vội cản hắn nên nhảy lên không chú ý thăng bằng, ngã lên người đối phương.
Tiêu Đường kêu một tiếng: “Chú ý!”
Yến Thư Vọng theo bản năng ôm lấy eo Trịnh Dư An.
Trọng lượng cơ thể của một người đàn ông trưởng thành không như chó mèo nhỏ. Trịnh Dư An chỉ cảm thấy tầm mắt nhanh chóng hạ thấp, Yến Thư Vọng rõ ràng không thể đỡ được anh.
Trịnh Dư An đè lên người Yến Thư Vọng, khuỷu tay chống ở hai phía cạnh đầu đối phương, nửa thân dưới của hai người áp sát. Cơ đùi Yến Thư Vọng căng cứng nóng rực. Hắn nằm đờ ra đó, dường như buồn bực vì chuyện bị ngã, không nhúc nhích chút nào.
“Ngại quá.” Trịnh Dư An tính đứng dậy, vừa đổi tư thế thì Yến Thư Vọng ở bên dưới lại rên lên một tiếng.
“Cậu đè lên tóc tôi rồi.” Yến Thư Vọng nhỏ giọng bảo.
Trịnh Dư An vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-phach-cau-vong/255207/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.