Lệ Nhi nói, ta đói bụng, ta muốn ăn.
Lâm Vân Phàm vội thuê một gian phòng thanh nhã để nàng vào trước, còn hắn ra ngoài báo với chưởng quầy lựa hơn chục món ăn đợi trước cửa phòng, chờ tiểu nhị mang đồ tới, đích thân hắn mang vào.
Lệ Nhi nói, ta muốn ở khách điếm.
Lâm Vân Phàm lập tức mang nàng tới một khách điếm khá hợp mắt, chọn hai phòng.
Ban đêm, mỗi người một phòng ngủ, Lệ Nhi lén bay ra khỏi khách điếm, dựa theo đường đi ban ngày mà chạy tới chỗ "Nam nữ không sạch sẽ kia."
Ở đó đèn đuốc sáng trưng, những phụ nhân trung niên trang điểm đeo trâm gài không ngừng mời chào nam khách: Quan nhân/Đại gia xx đã tới, Thúy Thúy/Yên Hồng/ Lục Châu nhà ta mỗi ngày đều nhớ người, trông mòn con mắt á.
Bà ta còn gọi: Thúy Thúy/Yên Hồng/Lục Châu... các ngươi ở chỗ nào, còn không mau ra tiếp khách.
Lệ Nhi rất ngạc nhiên, từ trên nóc nhà nhảy xuống, rồi đi ra. Nàng mặc xiêm y màu trắng thanh lịch, mái tóc đen dài như thác nước được gài sau gáy bằng trâm đơn giản.
Mọi người lui tới phát hiện ra nàng, một đám bỗng biến thành gà gỗ. Dung mạo nàng tuyệt mĩ như tiên nữ, đôi mắt hồ ly hẹp dài sóng mắt long lanh, đôi má hồng phấn, dáng người nhỏ nhắn yêu mị.
Nàng đẹp tới mức, Di Hồng Viện này, không, toàn bộ nữ nhân huyện Hoa Phòng này cộng lại cũng không đẹp bằng một phần của nàng!
Người cùng phái dễ thoát ra khỏi mị lực, tú bà Di Hồng Viện là người đầu tiên tỉnh táo lại, mặt mũi tươi cười chạy tới, nói với Lệ Nhi: "cô nương là người nơi nào, sao lại tới chỗ này?" Nữ tử đàng hoàng buổi tối không ra khỏi cửa đấy, lại càng không nói đến việc tới Di Hồng Viện nơi mà nữ nhân căm hận nhất.
"Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-nu/1567082/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.