"Các hạ, ngươi định làm gì hồ ly của ta?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo sự tức giận truyền đến từ phía bên trái Tuyết Hoa, thân ảnh màu xanh da trời lập tức xuất hiện trước mặt Tuyết Hoa bảo vệ nàng.
Tuyết Hoa thấy thế thu hồi trâm gài hồ ly, tức giận nói: "Lăng Vân, hắn không không biệt đúng sai muốn giết ta."
Nàng rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, suýt chút nữa bị bọn chúng ám sát.
"Tiên quân... Lăng Vân?" Tu sĩ trẻ tuổi kinh ngạc đánh giá Hạ Lăng Vân hỏi: "Các hạ chính là Lăng Vân Tiên Quân của Thiên Linh Môn trên Linh Trụ Sơn?" Người đột ngột phi đến trước mặt hắn là một tu sĩ trẻ độ tầm 25- 26 tuổi, tóc dài xõa tung, trường bào màu lam hơi lộn xộn, tay phải còn rất buồn cười cầm một con gà rừng vừa lớn vừa mập.
Hạ Lăng Vân quăng con gà rừng đã chết xuống, phủi phủi tay bình tĩnh nói: "Đúng vậy, các hạ chính là Huyền Vũ Tiên Quân nước Tây Lĩnh?" Linh sủng chim ưng, linh căn kim hỏa, tu vi thất phẩm tiên quân, giới tu tiên chỉ có một mình Huyền Vũ thôi.
"Lăng Vân Tiên Quân, không nghĩ ngay cả ngươi cũng bị yêu hồ này mê hoặc." Huyền Vũ Tiên Quân buông pháp kiếm xuống, cảm khái nói, ánh mắt nhìn Hạ Lăng Vân có kinh ngạc, thương cảm, tiếc nuối.
Hạ Lăng Vân hiểu đây chính là nhầm lẫn, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Lời các hạ đã sai, chẳng lẽ khắp thiên hạ này chỉ có một thất vĩ thiên hồ?"
hắn chỉ Tuyết Hoa đang trốn đằng sau trong quả cầu băng linh nói: "Nàng là thê tử của ta, thất vĩ thiên hồ Tuyết Hoa. Nàng luôn ở cạnh ta chưa bao giờ rời khỏi, cũng không phải yêu hồ Lệ quý phi như ngươi nói."
Thất vĩ thiên hồ Lệ quý phi, còn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-nu/1567050/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.